Tết năm nay tròn 8 năm tôi lấy anh ấy. Năm đầu tiên, tôi vác bụng bầu 7 tháng, hớn hở cùng anh ấy đi chợ Tết, dâu mới, cứ lăng xa lăng xăng làm những việc lần đầu tiên, dù chẳng khéo léo gì nhưng cứ cố gắng để cho anh ấy đỡ xấu hổ.
Giao thừa, tôi rúc vào lòng anh ấy bình yên, hạnh phúc và ngủ 🙂
Giao thừa thứ 2, đã có một nhóc con ầm ĩ bên cạnh. Thằng bé mới được hơn 8 tháng, cả Tết hai vợ chồng quay cuồng với sữa bỉm của con, tranh thủ mấy ngày Tết mà chạy cả nội cả ngoại, chẳng có gì nhưng hạnh phúc.
Giao thừa thứ 3, chờ con ngủ, hai vợ chồng sẽ ôm nhau, ấm áp và bình yên. Tôi luôn thích rúc vào lòng anh ấy, tuy vai anh ấy rất gầy và xương, chẳng êm gì cả, nhưng ấm cực.
Giao thừa thứ 4, trong bụng có thêm một mầm nhỏ, cô công chúa nhỏ đã hình thành, tuy chúng tôi có nhiều căng thẳng, nhưng vẫn cảm thấy ấm áp, tôi vẫn dựa vào vai anh ấy, vẫn cùng nhau nắm tay đón giao thừa.
Giao thừa thứ 5, công chúa nhỏ 5 tháng tuổi vô cùng ầm ĩ, 4 người chen nhau trên một cái giường, có cả càu nhàu, cãi vã, cáu gắt, nhưng vẫn là cùng nhau.
Giao thừa thứ 6, hai nhóc con ầm ĩ, 4 người vui vẻ, trong lòng chúng tôi có nhiều nỗi niềm sau những lần mâu thuẫn, nhưng vẫn ở bên nhau. Năm nay, lần thứ 8, sau hơn một năm li thân, tôi vẫn cho con về nhà với ông bà nội từ chiều 28, cũng để nói chuyện với ông bà, chiều 30 Tết anh ấy mới về. Chúng tôi chẳng thể nói chuyện với nhau nữa . Giao thừa, anh ấy nằm cách mẹ con tôi một bức tường, nhắn tin gọi điện cho người đàn bà khác. Tôi nằm nhìn lên trần nhà cả đêm, lại nhìn con, nước mắt không thể rơi được nữa.
Thời gian, vô cùng khắc nghiệt, cuộc sống thì thật nhiều điều tàn nhẫn. Hơn một năm quằn quại đau khổ, vùng vẫy với những tổn thương, có lúc suy sụp bởi sự phản bội và dối trá, cuối cùng tôi cũng biết cách buông bỏ. Vết thương này, hẳn là vô cùng nhức nhối, vô cùng đau đớn và sẽ đi theo mãi đến khi chết, nhưng nếu không cắt bỏ, nó sẽ hút hết sinh khí của mình và của con.
Không có cách nào khác là phải đối mặt, chấp nhận và vượt qua nó. Khi ngồi viết những dòng này, mới là lúc nước mắt rơi lặng lẽ, …
cfsmedonthan