Mình cũng đã làm mẹ đơn thân được 2 năm, con gái mình nay đã 15 tháng. Ngay từ ngày đầu tiên mình biết mình có con mình đã muốn giữ thiên thần bé nhỏ ấy ở lại bên mình dù cho thời gian mang thai mình gặp rất nhiều sóng gió, từ gia đình muốn mình bỏ con để làm lại mọi thứ, rồi khi con mình được 12 tuần đi siêu âm độ mờ da gáy bác sĩ kết luận con mình có thể bị bệnh Down do da gáy dày và khuyên mình bỏ con.
- Tôi- người phụ nữ từng ly hôn
- Ngày mai…nắng lại chiếu trên bầu trời của con và mẹ.
- Bởi mù quãng yêu anh nên nước mắt ướt đẫm từng đêm
Mình phải người ta nói thời gian mang thai là lúc mẹ phải luôn vui vẻ và lạc quan để con sinh ra không có khuôn mặt buồn khổ nhưng trong 3,4 tháng đầu thai kỳ mình hầu như ngày nào cũng khóc vì thương con, không muốn bỏ con vì con bệnh tật. Mình quyết định đi làm xét nghiệm chọc ối để biết chắc con có bệnh hay không, trên bàn phẫu thuật nhìn thấy con nhỏ xíu trên màn hình siêu âm mà vừa vui vừa buồn, mình lại khóc.
1 tháng sau mới có kết quả là 1 tháng mình sống trong nước mắt vì áp lực từ mọi người khuyên bỏ con chỉ vì sợ mình sinh ra con bệnh tật, trong lòng mình thì luôn có 1 lòng tin mãnh liệt rằng con mình sẽ khỏe mạnh…khi nhận được tờ kết quả trong tay nhiễm sắc thể con bình thường, mình đã oà khóc như 1 đứa trẻ trong phòng nhận hồ sơ 1 mình, vâng, là 1 mình…Quãng đường mà mình đi mình đã xác định là sẽ phải bước đi 1 mình và mình luôn tự nhủ rằng mình luôn có 1 thiên thần nhỏ bên cạnh chứ mình không đơn độc. ? Khi có kết quả đó bình thường thở phào được 1 phút thì bác sĩ nói đến tuần 28-32 phải siêu âm 4D để xem bé có bị dị tật tim bẩm sinh không đã mới yên tâm được nhé, thế là lại 1 quãng thời gian sống trong lo lắng.
Mỗi ngày đều cầu mong con trong bụng phát triển khỏe mạnh thôi còn mọi sóng gió ngoài này mẹ có thể vượt qua được tất cả. Con mỗi ngày 1 lớn, con biết đạp, biết phản ứng mỗi khi mẹ nói chuyện, mẹ hát cho con nghe, mẹ cười vui con cũng đạp mạnh, mẹ buồn khóc con cũng đạp nhẹ nhẹ vào bụng mẹ như cũng buồn theo mẹ. 9 tháng mang thai là 1 chặng đường khá dài với mẹ, 1 bà mẹ đơn thân. Rồi sinh con ra, rồi tự tay chăm sóc con từ ngay đêm sinh con đã phải tự mình chăm con do bà ngoại đột nhiên bị tai biến liệt nửa người cùng lúc với lúc mẹ chuyển dạ. Vừa đau bụng sinh vừa khóc muốn lên máu sản khi nhìn thấy bà ngoại bị co giật liên tục trên giường cấp cứu, lúc đó đã rất nguy kịch và cả dòng họ nội ngoại đã chuẩn bị tinh thần cho trường hợp xấu nhất nhưng trong thâm tâm mẹ vẫn mong có 1 phép màu xảy ra là bà ngoại sẽ tai qua nạn khỏi khi con chào đời.
2 ngày vật vã với cơn đau nhưng chưa thể sinh, mẹ xin được mổ để có thể bớt 1 nửa nỗi lo cho mộc người, nhưng bác sĩ đã khuyên xứ bình tĩnh chờ sinh thường. Và vào đêm thứ 2 sau khi nhập viện mẹ đã sinh con 1 cách an toàn, nhìn con mới sinh nhưng khóc rất ít và mở mắt nhìn ánh đèn, yêu lắm, 1 thiên thần bé nhỏ đáng yêu nằm trong bụng mình 9 tháng qua đây sao, cảm xúc hạnh phúc vẫn trào dâng mỗi khi nhớ về thời khắc ấy. Khi ra phòng sinh mẹ cố gắng ngồi dậy ăn hết 1 bát cháo nóng để lấy sức chăm sóc con ngay vì không muốn mình là gánh nặng của ai và cũng biết ai cũng đang bận lo cho bà ngoại,không ai có thể lo cho mình thêm được nên mình phải cố gắng thôi. 1 tiếng sau khi sinh mẹ nghe được tin từ người thân rằng bà ngoại con đã qua cơn nguy kịch và đã hết co giật, tỉnh rồi. Mẹ vui đến oà khóc và chạy ngay sang với bà nhưng vì mới sinh xong không được đi đâu nên đành kìm lòng mình.
Bà ngoại nằm viện bất động 1 tháng, ông ngoại túc trực bên bà ngoại 24/24 đến nỗi ốm đi và tóc bạc hết, mặt hốc hác nhưng vẫn ở cạnh và chăm sóc bà dù cho anh em có kêu chăm mẹ dùm 1 đêm, về nhà ngủ cho khoẻ nhưng ông không chịu, chỉ về thăm 2 em, thăm 2 mẹ con mình 1 chút rồi ông lại lên viện. Ngày mẹ bệnh là gần tết, cứ nghĩ tết này phải ăn tết trong bệnh viện và bà ngoại bị liệt nửa người không thể đi lại được nữa thì 1 phép màu lại xuất hiện, bà ngoại ngồi dậy được nên được xuất viện về nhà, cứ nghĩ phải mất vài năm mới hy vọng đi lại được nếu tập vật lý trị liệu thường xuyên. Nhưng may phúc bà tìm được thầy thuốc Bắc giỏi và chỉ sau 1 tháng bà đã đi lại được dù vẫn còn yếu. Chặng đường 1 mình chăm con, nuôi con sữa mẹ, không bao giờ được ngủ quá 3,4 tiếng từ khi sinh con vì con ngủ rồi chút lại dậy ăn, ị đái, mẹ lại phải vắt sữa, kích sữa vì sau sinh mẹ bị stress nên mất sữa, kích sữa ròng rã 1 tháng trời cứ vắt 3 tiếng 1 lần mới đủ sữa cho con ăn, rồi lại phải tự mình chăm con vì không ai phụ chăm con được vì bà ngoại tay yếu không bế cháu được.
9 tháng ròng ở nhà chăm con, nuôi con sữa mẹ và nuôi con theo khoa học với những gì mẹ tìm hiểu và học hỏi từ khi còn mang thai, luyện easy, ăn dặm BLW, kiểu Nhật, để luyện cho con 1 thói quen ăn, ngủ rất dễ và ngoan ngay từ khi lọt lòng nên nuôi con 1 mình mẹ cũng không vất vả quá nhiều nhưng cũng cực gấp đôi những người khác vì không có người chồng, người cha bên cạnh để phụ chăm sóc con, nhưng 9 tháng vắt sữa nuôi con mẹ cũng nuôi thêm được nhiều đứa trẻ khác nữa vì mỗi tháng cũng cho các con khác 6,7 chục bịch sữa từ trẻ mồ côi, những bé bị bệnh nhưng mẹ không có sữa, rồi còn hướng dẫn cho vài trăm mẹ sữa cách kích sữa hiệu quả.
Khoảng thời gian ở nhà nuôi con là khoảng thời gian mẹ học hỏi và chia sẻ được rất nhiều việc với mọi người, dù ở nhà nuôi con nhưng vẫn bán hàng online để kiếm tiền mua tã cho con vì mẹ không muốn mình trở thành người vô dụng phải sống phụ thuộc vào ai cả, có thể sinh con ra thì có thể kiếm tiền lo cho con được. Đến khi con gần 1 tuổi mẹ mới đi làm công ty để có thể kiếm được nhiều tiền hơn vì khi đó bà ngoại cũng đã khỏe mạnh và có thể chăm con phụ khi mẹ đi làm. Dù cho khi mới sinh ra ai cũng nói sao con ít cười hơn những đứa trẻ khác, chắc do mẹ hay khóc và buồn nên con mới vậy, rồi nói sợ con bị chậm phát triển do có bệnh từ trong bụng, rồi nhiều người nói do con không có cha nên con biết mình thiệt thòi nên con mới buồn như vậy.
Nhưng không phải đâu chỉ vì con chưa đến lúc muốn cười thôi và con chỉ cười với người cho con cảm giác an toàn và thân thuộc, con biết lạ, biết quen, biết ai là người yêu thương con thì con mới cười thôi, vậy thì con khôn hơn người khác chứ chậm phát triển gì chứ, phải không? Và giờ con 15 tháng thì con đã biết đi, biết nói được rất nhiều và rõ ràng, ai nói gì cũng biết, ai làm gì cũng bắt chước làm theo rất giỏi, ăn được tất cả từ cơm, thức ăn, trái cây cái gì con cũng tự cầm và ăn, nhai, nuốt tốt trong khi có nhiều đứa trẻ chỉ biết ăn mỗi cháo và ăn chút gì lợn cợn là đã nôn ọe rồi, vậy nên đừng nhìn 1 đứa trẻ mà đánh giá nó khi nó còn bé. Tạo hoá sinh ra bản năng con người hay lắm, hãy có lòng tin vào tạo hoá, vào bản thân con chứ đừng xem thường hay miệt thị 1 đứa trẻ chỉ vì nó không có cha mà nghĩ nó sẽ phát triển không tốt, nó sẽ buồn rầu này nọ khi lớn lên, sai rồi đó. Không có mẹ mang thai, đau đớn sinh ra thì con mới không thể sống chứ không có đứa trẻ nào không có cha mà không sống được hay thua kém hơn những đứa trẻ có cha đâu, nhiều khi có cha chứ chưa chắc đã hơn con của mẹ đơn thân đâu.
Quan trọng là cách mình yêu thương và dạy dỗ từ khi mới sinh ra đến lúc lớn lên thôi. Cũng đừng ai xem thường 1 người phụ nữ làm mẹ đơn thân, họ đáng ngưỡng mộ và đáng nể phục hơn những người phụ nữ sống cam chịu hay những người phụ nữ chỉ biết sống cho chính mình mà phá bỏ đứa con còn chưa thành hình ngay từ trong bụng. Vậy nên hãy mạnh mẽ và tự tin lên nhé những người mẹ đơn thân, chúng ta đều là những người hùng trong mắt con của chúng ta, đừng vì 1 lý do nào mà bỏ đi 1 thiên thần đang hiện diện bên cạnh chúng ta và là động lực, là niềm vui và hạnh phúc lớn nhất cuộc đời mình. Vì các con xứng đáng được sống và sinh ra trên đời này.
Cfsmedonthan