Mình là phụ nữ đã chia tay chồng, mình và chồng chia tay nhau đến nay đã được 6 năm rồi. Và mình cũng có một bé trai, nay cháu được 5 tuổi vẫn đang sống với mình và gia đình của mình.
- Tất cả vì mẹ yêu con , con yêu ah
- Một bà mẹ đơn thân trẻ đứng chắc trên đôi chân của mình vượt qua bao khổ nhục..
- Gửi con tương lai
Cuộc sống của mẹ con mình sẽ chẳng có gì thay đổi nếu không có sự xuất hiện của anh ấy! Ngày anh ấy đến với mẹ con mình chỉ là một anh chàng lính công an nghĩa vụ. Vì lẽ đó dù anh ấy rất yêu mẹ con mình yêu thương chăm sóc nhưng vì gia đình và vì tương lai anh ấy mình cũng gáng đợi anh hết 3 năm nghĩa vụ. Và rồi mọi chuyện không như chúng mình nghĩ,cuộc sống ở miền quê vẫn tồn tại cách nghĩ phụ nữ một đời chồng thế nên anh ấy vẫn im lặng, mình cũng ngặm ngùi chấp nhận chờ đợi anh ấy đến nay đã gần 4 năm.
Có khi vì áp lực cuộc sống và gia đình chúng mình cũng nghĩ đến chuyện đi thật xa nhưng vì mình còn có con và cũng thương cha mẹ đã vì mình mà chịu nhiều tai tiếng. Cuộc sống tuy có vất vả nhưng chúng mình và con trai rất vui vẻ hạnh phúc. Và năm vừa rồi anh ấy được 1 công việc làm tại Phường cũng tạm cho là đủ sống qua ngày. Cho đến 1tháng gần đây anh ấy hay xa lánh mình, mình gọi điện và nhắn tin anh ấy vẫn không trả lời. Có hôm gọi được mình hỏi vì sao, anh ấy nói : Xin lỗi em anh còn gia đình còn em nhỏ phải lo, không thể nào ở bên mẹ con mình nữa, anh ấy muốn từ bỏ tình cảm cùng cố gắng bao năm qua! Anh xin lỗi mình rất nhiều.
Trái tim mình như chết thêm 1lần nữa. Mình hụt hẫng đau khổ vô cùng, và điều làm mình đau hơn gấp ngàn lần đó là mình đã mang thai.!! Ngay lúc mẹ con mình cần anh ấy nhất thì lại bị bỏ rơi không thương tiếc, mình vì anh ấy hi sinh gần 4năm chờ đợi, cực khổ nước mắt và hơn thế nữa!! Mình cảm thấy rất vui vì lại được làm mẹ và cả con trai mình cũng có em để vui đùa,yêu thương. Nhưng mình làm sao đây khi mình chỉ ở nhà trông trẻ và những đồng lương ít õi ấy làm sao có thể lo cho con. Mình đau khổ lắm các mẹ à!!
Bỏ con mình bỏ không được. Anh ấy đã bỏ rơi mẹ con mình như vậy chối bỏ trách nhiệm, đó cũng là sinh mạng là máu trong người sao lại nhẫn tâm bảo mình bỏ đi.! Anh ấy sợ cha mẹ anh ấy biết mà buồn, anh ấy xin lỗi nhưng lại không nghĩ cho mẹ con mình phải đau khổ như thế nào!! Mình phải làm sao đây các mẹ ơi……