Trong chúng ta, lý do khiến chúng làm Mẹ Đơn Thân dù là chủ quan hay khách quan, nó xảy ra lặng lẽ hay ồn ào, nhanh gọn hay dai dẳng, theo tớ nó sẽ tạm được gói gọn trong 2 chữ: Nỗi đau.
Các mẹ đã đi qua nỗi đau của mình như thế nào? còn tớ, để có những năm tháng làm mẹ đơn thân sống thanh thản, nhẹ nhàng và tâm hồn luôn an lạc như hiện nay, ở tuổi 38, làm mẹ đơn thân 2 con hơn 10 năm tớ nghiệm ra rằng chính là nhờ tớ đối đầu với nỗi đau và đi qua nó, giờ nghĩ lại cảm thấy lúc đó mình bước vào nỗi đau hiên ngang như một vị thần.Giờ tớ kể ngay đây…
Người gốc bắc lấy nhau ở trong nam, sống nhau hơn 2 năm thì có 2 con, hơn 2 năm đó 1 mình tớ lo kinh tế từ A-Z, nuôi con đã đành nuôi cả chồng. Anh ta chơi bời lêu lổng rồi đòi về quê, phụ nữ bắc vốn độ nhẫn nhịn nhiều nên mình thuận cho 2 con về quê chồng, trước khi về nghe mẹ chồng ngon ngọt, về đến thì… là 1 câu chuyện dài mình không muốn nhắc lại, chỉ biết là họ ỷ mình 1 mình đất khách quê người.
Vốn bị chồng làm ra uất ức đủ điều, vì ngây thơ tưởng dựa mẹ chồng để khuyên bảo. Nay thì, trong phim osin nhân vật Osin như nào và mẹ chồng như nào thì cảnh mình y vậy, chỉ khác là người chồng Osin thì thương vợ còn chồng mình thì 1 ruộc với mẹ. Mình quyết tâm vào lại trong nam, nhưng bị giữ lại 1 đứa con…
Khi vào lại trong nam không còn 1 xu dính túi, ở nhờ nhà chị gái, sau 1 tuần nhớ đứa con nhỏ không thể chịu đựng thêm tớ vay 3tr đồng mua vé máy bay bay về bắt trộm thằng bé vào (chuyến đi này như 1 bộ phim trinh thám, tớ không kể với ai, vì chẳng muốn trải qua cảm giác đó lần nữa).Vào tới nơi chưa xin được việc làm, anh rể đuổi khéo (tớ ở với chị gái này hồi trước khi lấy chồng, và 1 tay lo cho 2 đứa con của chị từ học hành đến ăn uống để anh chị đi làm kinh tế, chị tớ không đưa tiền trong mấy năm), vậy nên cuộc sống không giống cuộc đời, bạc lắm các mẹ nó….
Vậy là 3 mẹ con bồng chống ra phòng trọ ở, không 1 xu, tớ xin việc đi làm, vay mẹ tớ 1 chỉ vàng (Bố mẹ tớ lúc đó cũng già rồi, ở cùng anh trai nên không nương nhờ được) bán được hơn 2tr5 đúng đủ đến ngày lãnh lương. Lúc này con tớ 1 đứa chưa 4 tuổi, 1 đứa chưa 2 tuổi bị hen suyễn rất nặng đều gửi trẻ, ban ngày đi làm (gần 30 cây số 1 lượt), hết giờ làm về đến cứ 1 tuần 3 lần bê thằng con đi Nhi đồng 2 thở khí rung.
Đấy, không biết lúc đấy ai cho tớ nhiều sức lực đến thế…Ba mẹ con ở phòng trọ được 2 năm thì tớ tích cóp vay thêm mua được căn nhà nhỏ, và tớ quyết định đưa 2 con về năm nỉ anh ta vô lại trong này sum vầy cho con có gia đình trọn vẹn (suốt 2 năm này tớ luôn nói dối mọi người chồng đi làm xa và trong lòng luôn ước ao ngày đoàn tụ và luôn tin tưởng chồng thay đổi), gia đình bạn bè thân đều can ngăn, nhưng tớ quyết về.
Khi này lương tớ đang 20tr/tháng (năm 2010), về thì đối phương lại cho rằng mình tự thấy sai nên mới cho con về như vậy và không cho đi, cuối cùng vẫn đi đến quyết định là đi, anh ta cũng đi. Nhưng do nghỉ lâu nên vào đến mình bị mất việc với thu nhập tốt như vậy, lại đang vay mua nhà, anh ta thì vẫn ngựa quen đường cũ không chịu đi làm, 1 mình mình tìm việc mới thu nhập không tốt như cũ, trả nợ tiền nhà hàng tháng và nuôi chồng con, việc chăm sóc con cái nhà cửa 1 tay mình vừa đi làm về đến nhà ngày nào cũng 10h tối mới xong việc, còn bị anh ta bắt phải cơm bưng nước rót và đánh đập.
Ở với nhau được hơn 1 năm nữa, thì sự bỉ ổi của anh ta đã quá giới hạn. Và lúc này mình nhận ra rằng 1 cái máy hỏng thì sửa được, hư rồi thì chỉ vất (bỏ).Để anh ta rời bỏ mẹ con mình cũng là 1 câu chuyện dài, mình phải dấu bặt 2 con gần 1 năm trời ở nơi mà hắn ta không dám tới. Hắn không thương con nhưng lại biết điểm yếu mình vì con nên sẽ dùng nó để đày đoạ mình. Một thời gian dài chị gái luôn phải cho lính đi theo bảo vệ mình vì sợ hắn làm bậy.
Thế là 1 năm sau mình biết tin hắn đã về quê, thế là mình đón con về nhấm nháp niềm hạnh phúc của sự tự do, tự tại…và thấy cuộc đời chưa bao giờ đáng sống như thế.Con cái ổn định và dường như chúng không có chút ấn tượng nào về cha mình….Lúc này tớ có thể thoải mái nói rõ mình là mẹ đơn thân chứ không ảo tưởng và nói dối mọi người nữa (tuy nhiên làm cty nhiều năm chỉ 1-2 người biết, vì chỉ nói khi cần thôi). Chúng ta sống và khảng định giá trị bản thân bằng năng lực và lối sống tốt chứ không mang hoàn cảnh đặc biệt ra để tạo khác biệt mà đúng không các mẹ.
Nay mình đã có 1 căn nhà vườn xinh đẹp và thoải mái, thu nhập tốt. con mình 2 đứa học cấp II, 2 đứa đều HSG và biết phụ giúp việc nhà, phát triển tốt về tâm lý và thể lực, luôn tự tin trong học tập và các mối quan hệ bạn bè. Các thầy cô luôn có lời khen ngợi, dù bận rộn mình luôn giữ mối quan hệ tốt với các thầy cô của con, đồng hành cùng con và thầy cô. Mình không xính ngoại và không màng sĩ diện, mình chọn cho mình và các con lối sống giản dị, tự nhiên… sống thì phải vì niềm vui của mình và các con.
Vậy đấy, tớ tự đưa mình vào nơi khổ, không ngờ chính những đau khổ tận cùng đó đưa cảm xúc của tớ đến điểm bão hoà, và trong lòng tự nhiên manh nha những cảm xúc mới mẻ, lấn át hoàn toàn những câu chuyện cũ.“
Trong bộ phim “Cẩm Y Chi Hạ” có một tiểu thư đài các tên Thuần Vu Mẫn, quen sống giàu sang đầy đủ nhưng thực ra không được cha mẹ yêu thương. Ngược lại nữ chính Kim Hạ dù lớn lên trong nghèo khó, nhưng luôn hoạt bát, yêu đời khiến mọi người yêu mến.
Vì ghen tức nên Mẫn cô nương không ít lần hại Kim Hạ, Khi đệ đệ của cô giết người, Mẫn cô nương đã bị cha mẹ đem gả cô để thoả hiệp cứu đệ đệ về. Không may gả cho ác bá nên gia đình bị diệt môn, cô sống sót và vẫn nung nấu trả thù Kim Hạ (vì cho rằng tại Kim Hạ mà 1 nam nhân không chịu cứu cô). Khi đang giả tạo sống chung để tìm cơ hội giết Kim Hạ thì giặc Oa đánh chiếm thành trong khi nam nhân đã đi đánh giặc hết ngoài biển xa.
Lúc đấy tình thế cấp bách nên Kim Hạ và 1 Phu nhân đã anh dũng đứng lên lãnh đạo bô lão và phụ nữ giữ thành. Xả thân không màng nguy hiểm, Mẫn cô nương thấy vậy cũng tham gia tiếp tế vũ khí không may bị giặc oa chém trúng. Trước khi lâm chung cô nắm tay xin lỗi Kim Hạ và nói rằng: Thì ra nữ nhân cũng có thể sống cuộc đời như thế, có thể tự do tự tại sống cho mình, làm những điều mình muốn, không bị coi như một món hàng giống như cô. Rồi trút hơi thở cuối cùng…
”Vậy nên các mẹ ạ, vì thói quen suy nghĩ, vì mặc định thiên hạ có thể coi chúng ta là gì đó là chuyện của họ. Nhưng chúng ta cho chúng ta là gì lại là quyền của chúng ta, và chỉ khi chúng ta cho mình là gì thì điều đó mới có tác dụng. Hãy tin vào ngày mai các mẹ nhé,.Ông trời không cho ai tất cả, không lấy đi của ai tất cả…
Medonthan