Hôm nay em muốn trải lòng cùng các mẹ, những bức xúc, khó khăn trong cuộc sống mà em phải chịu đựng. Em cũng không piết hoàn cảnh của em có được gọi là mẹ đơn thân hay không nửa ? em có chồng, hai đứa con và một bé nữa sắp chào đời…
Đứa con đầu của em mang thai 5 tháng thì ba nó đi tù, mình em lại lo cho con, kiếm tiền hằng tháng đi thăm chồng, gia đình chồng em khá giả nên họ rất coi thường em. Chờ đợi chồng hơn 3 năm mà không tiếp tục chịu đựng nổi nên em phải bỏ đi. Để lại đứa con gái cho bà nội nuôi, em không có nhà, có gia đình để mỗi lúc vấp ngã mà quay về. Cứ đi khắp các nẻo đường và vô tình gặp anh, người chồng hiện tại của em.
Đến với anh với nhiều sự ngọt ngào lắm, anh quan tâm chăm sóc em, cưng chìu em lắm…. cho em những thứ mà em đang cần, chấp nhận bước thêm bước nữa vì những hạnh phúc ảo anh đang mang lại cho em. Về sống với anh, em mới hiểu, đó không phải thiên đường mà tự em đang bước vào địa ngục hôn nhân lần nữa, anh sống ở quận 4, là dân ăn chơi, có tiếng tăm trong xóm, em nhỏ hơn anh 10 tuổi nhưng vì là vợ anh nên đi đâu em cũng được gọi là chị. Thời gian đầu cái gì cũng được chieu, mún gì anh cũng sẽ lo, được vài tháng em mới biết bộ mặt thật của anh, mỗi lần ăn nhậu vào mà nói, khuyên anh thì anh đánh, anh chửi, em muốn bỏ đi thì lại mang thai bé thứ 2…. Vì con, không muốn con em có hoàn cảnh như chị nó, em nhịn nhục ở lại tiếp vì không muốn con em không cha… anh làm biếng lắm, không chịu đi làm, cứ ăn nhậu rùi đi theo bạn bè đập đá, xe cộ, tiền bạc có bao nhiêu anh gom vào những cuộc vui hết… lúc đó anh rất xem trọng bạn bè, đối với anh bạn bè là tất cả, lúc nào cũng đặt lên trên hết. Em cứ chịu cuộc sống như vậy đến khi sanh bé thứ 2….
Nằm bệnh viện một mình, không gia đình hay người thân nào vào thăm, cứ ngóng anh vô mua cơm cho ăn, đói sắp xĩu mới thấy anh ghé qua, có khi đợi anh đến 9h đêm mới ăn cơm vì anh đang nhậu ở nhà, cảm giác vừa sanh con xong mà tủi thân chịu không nổi em stress hoàn toàn, về nhà trong tháng em cũng không kiêng cử được gì, nhờ anh nói người về tắm em bé giùm thì đêm anh phải ra đó nhậu với lí do : nhờ vả người ta thì phải ăn nhậu chung mới được.
Vậy là anh bỏ em nằm ở nhà giữ con, em tức lắm nên nói không cần nhờ vả ai nữa, tự em sẽ làm hết… mới sanh được 4 ngày mà em tắm con, làm việc nhà chỉ có cái là em chưa ra đường được nên không đi chợ, cơm nước được. Vậy là phải nhờ mẹ chồng em, mỗi ngày đều bả đều đi chợ, vậy mà em nhờ mua giùm bó rau, miếng thịt để nấu cơm ăn mà bị cằn nhằn, trách móc, thời gian đó chồng em đi làm, thấy mẹ chồng không thích nên em cũng không dám nhờ vả, cứ mua ổ bánh sandwich với mấy gói mì để sẵn, đói thì lấy ăn…
Cuộc sống cứ phức tạp vậy đó, đến lúc bé con em sáu tháng thì bị bệnh phải nhập viện, em ở trong bệnh viện nuôi con nên không uống thuốc tránh thai được về nhà thì lại quá ngày kinh fai đợi đến tháng sau mới uống thì em lại dính bầu…. thời gian đầu em sợ lắm, sợ sanh năm một em kham không nổi, sợ con em sanh ra sẽ khổ. Bỏ thì em không dám bỏ, cứ nhìn cách người ta phá thai, những hình ảnh thai nhi bị cha me bỏ roi khi thành hình em lai ám ảnh nên em quyết định để bé lại. Tiếp tục cố gắng vì con, với hi vọng đây là bé trai, vì hai đứa trước là gái. Vậy mà trớ trêu lắm, em siêu âm gái nữa và bây giờ anh bỏ mặt em hoàn toàn, đi làm về anh chỉ chơi với con, xong rùi đi ngủ… Em bầu bí hay như thế nào anh cũng không quan tâm.
Hằng ngày em phải làm công việc nhà, giữ con, buôn bán đủ thứ, chiều anh về chỉ nhậu, chơi với con… em như thế nào anh cũng không thèm hỏi tới, nay bầu em gần 7 tháng mà đêm đến em bị gò cứng đau đến phát khóc, không ngủ được, nói anh thì anh nói chỗ anh ngủ, khóc ra ngoài kia ngồi khóc… chẳng thèm ngó em, nhiều người nói chắc do em động thai, nên đi khám mà nói anh thì anh ậm ờ, nói em làm bớt việc lại nhưng mà em không làm thì ai sẽ là người làm, nhiều nhiều thứ trên đời lắm… Em gần sanh rùi mà giờ em chưa biết tính làm sao hết, bé lớn thì vừa thôi nôi không ai chăm sóc, chồng em thi đi làm. Em thì không thể vừa vào viện sanh đẻ, vừa chăm con được, tới hôm nay tiền để sanh đẻ em cũng không có để chuẩn bị, viết bài này mong mấy mẹ từng trải qua hoàn cảnh như em, có thể cho em lời khuyên ạ!!!
cfsmedonthan
Bình luận bị đóng