Bạn tôi ly hôn chồng sau 10 năm gắn bó. Chồng bạn ngoại tình, bạn tha thứ, rồi chồng bạn lại tiếp tục phản bội, bạn đành buông tay. Bạn không chấp nhận được một cuộc hôn nhân đã tồn tại sự phản bội quá thường trực. Chồng bạn vẫn níu kéo, vẫn dùng dằng, vẫn không buông tha cho bạn. Bạn chọn ly hôn như một cách để thôi mềm lòng, kéo mình ra khỏi vũng lầy khổ tâm dai dẳng.
Trước khi ra tòa ly hôn, bạn cùng con dọn đi, chỉ để con gặp chồng mỗi cuối tuần. Chồng bạn có khi giữa tuần chợt nhớ con quá, đêm đến chạy tới trước cửa nhà bạn, nhìn qua song cửa xem con đã ngủ chưa. Mẹ chồng bạn thương cháu thương dâu, cứ cách vài tuần lại nấu đồ ăn sang nhà bạn. Bà không trách bạn câu nào, chỉ thấy có lỗi khi không thể giúp con mình tỉnh trí. Con bạn có lẽ cũng đã biết nhiều, có khi đi chơi về với ba, cứ định hỏi bạn gì đó, rồi lại thôi. Trẻ nhỏ có bao giờ vô tư như người lớn thường nghĩ…
Tôi hỏi bạn, ly hôn rồi anh ta mới quay về, liệu bạn có chấp nhận? Bạn cười buồn mà lắc đầu. Bạn nói đàn bà một khi đã bước qua ranh giới tận cùng tuyệt vọng để ly hôn, họ sẽ không quay lại hôn nhân. Có thể trước giờ phút bạn muốn ly hôn, chỉ cần chồng có thể lại như xưa, bạn bằng lòng tha thứ và bao dung. Nhưng đã đi đến bước đường ly hôn, bạn đã không còn sức để quay lại.
Chỉ là, bạn vẫn đau, vẫn buồn quá. Trái tim đàn bà sau một cuộc chia ly lớn như thế trong đời trở nên đờ đẫn và rệu rã. Như nhìn gì cũng thấy buồn, làm gì cũng không thể vui nổi, hay có cố khóc cũng chẳng bớt bi thương. Ly hôn mà, có bao giờ là dễ dàng với đàn bà. Mạnh mẽ mấy cũng có lúc tự thương mình, thương con. Kiên cường mấy cũng có lúc chùng lòng.
Tôi nói với bạn, nỗi buồn sau ly hôn có bao giờ dễ nếm trải. Kết thúc một cuộc nhân như khép lại một phần đời dang dở. Vui ngay thì nào có thể, nhưng hãy tự tìm cho mình bình yên trước đã. Bạn cứ để nỗi buồn đâu đó, cứ mặc nó tàn phá bạn nếu nó thích. Còn bạn cứ ổn định cuộc sống của mình và con trước, cứ làm điều mình thích, đến nơi mình muốn, chiều chuộng trái tim mình một chút. Bạn cứ sống đi, làm việc đi, vui giản dị, buồn nhẹ nhàng và chắt góp hạnh phúc mỗi ngày.
Đừng vội, đừng hối hả, cũng đừng trách mình yếu đuối. Không sao cả, rồi mọi chuyện sẽ qua, rồi tháng năm sẽ đền lại bạn bình yên. Đừng bỏ cuộc, cũng đừng lùi bước. Cứ mang tổn thương giấu vào lòng mà bước tiếp, cuộc đời này đã định sẵn sẽ có bù đền cho những trái tim từng khổ đau. Vì bạn đã kiên cường đến thế, có còn gì phải sợ, còn còn gì không thể, phải không?
Medonthan