Sao người ta cứ ngồi thương xót quá đà cho cái sự “đáng thương” của đàn bà ly hôn mà không thử nghĩ “tại sao họ lại ly hôn”.
Ly hôn rồi, đàn bà sống sao? Người trong cuộc chưa tỏ người ngoài cuộc đã tường. Hẳn vậy, miệng đời nghe đến “ly hôn” là lại nghĩ ngay đến thảm trạng của đàn bà, nào là sẽ thảm thương lắm, sẽ chật vật lắm, là chắc không sống nổi nữa đâu nhỉ? Nhưng mà đàn bà sau ly hôn nào có vậy đâu, phải nói là cần gì phải vậy?
Sao ngồi thương xót quá đà cho cái sự “đáng thương” của đàn bà ly hôn mà không thử nghĩ “tại sao họ lại ly hôn”. Thử nghĩ mà xem, người phụ nữ nào mà chẳng muốn được yêu thương, được bảo vệ. Người đàn bà nào mà chẳng muốn con họ có đủ cha đủ mẹ. Nhưng họ ly hôn, họ làm mẹ đơn thân. Để đưa ra cái quyết định ly hôn là cả quá trình họ phải đấu tranh với một người đàn ông vô tâm, một người chồng lừa dối hay là một người cha vô trách nhiệm, hoặc ti tỉ những lý do phải dằn vặt họ lắm, họ mới quyết định buông. Nhưng chẳng ai nhìn vào được điều đó để hiểu cho họ.

Nhưng mà nhờ vậy mới thấy được cái sức mạnh tiềm tàng của người phụ nữ. Người ta cứ nghĩ sau ly hôn, đàn bà sẽ không vực dậy nổi, sẽ không thể một mình nuôi nổi con. Ấy vậy mà, bây giờ đọc báo chỉ thấy cô diễn viên xinh đẹp hơn sau khi làm mẹ đơn thân, nữ doanh nhân thành đạt khác làm mẹ đơn thân. Nhiều lắm những người phụ nữ sau đổ vỡ rất mạnh mẽ, rất kiên cường. Họ lấy chính nghịch cảnh để vươn lên, lấy con làm động lực để tỏa sáng mà chẳng cần phải có chồng hay người đàn ông nào bên cạnh.
Là bởi họ dám bỏ lại quá khứ để bước tiếp về tương lại, là biến đau thương thành hành động. Bởi vậy mới nói, khi mà bạn đang ngồi tiếc thay rồi thương thay cho cuộc đời của đàn bà ly hôn thì có thể họ đã thành công và rực rỡ hơn bạn cả tỉ năm ánh sáng rồi đấy
Confession!