Ai cũng vậy, khi đã đi qua những đổ vỡ, họ đều mang một trái tim đầy những vết sẹo, một tâm hồn đã khuyết đi một nửa. Vì vậy mà họ sợ yêu thêm lần nữa, ngại phải tổn thương chính mình.
Tôi được thiên hạ gắn cho cái tên đàn bà một đời chồng. Người đời nhìn vào tôi với ánh mắt đầy khinh khi. Họ cười tôi làm người thất bại, có tấm chồng cũng không giữ được. Tuy nhiên tôi không mấy quan tâm. Miệng của thiên hạ, nói mỏi rồi cũng sẽ tự im.
Điều tôi quan tâm và sợ hãi nhất là tình yêu mới chớm nở của Anh. Anh là nhân viên của một công ty nước ngoài. Chúng tôi gặp nhau tại những bữa tiệc, nói chuyện hợp cạ nên thường xuyên liên lạc.
Nhiều lần nhận được câu tỏ tình từ anh nhưng tôi lại không chấp nhận. Tôi nghĩ mối quan hệ như thế này là tốt rồi, không cần phải tiến xa hơn nữa. Nói đúng hơn là tôi ngại yêu và sợ mình bị tổn thương thêm một lần nữa.
Đàn bà đi qua những đổ vỡ như tôi, chẳng sợ gì chỉ sợ lại đi vào vết xe đổ cũ. Chỉ sợ tâm hồn bất giác lại rung động trước ai đó rồi mù quáng yêu thêm một lần nữa. Với tôi cuộc sống bây giờ đã quá tốt rồi, chẳng muốn bản thân phải vướng bận bất cứ điều gì.
Anh hứa sẽ không để tôi tổn thương, nhưng tôi lại không thể tin được những lời hứa hẹn đó. Dĩ nhiên đàn ông không phải ai cũng giống nhau. Không phải ai cũng phản bội và tệ bạc. Nhưng tôi sợ lòng người rồi sẽ thay đổi, chẳng ai biết được ngày mai sẽ ra sao.
Minh chứng là người chồng cũ của tôi.
Ngày đó anh cũng thề ước, cũng nói những lời hoa mỹ nhưng rồi mọi chuyện đã đổ vỡ khi anh lạc lòng. Có lẽ đàn bà đi qua những đổ vỡ, họ sẽ tự tạo cho mình một vỏ bọc cứng cáp. Họ mạnh mẽ từ chối những người đến sau bằng lý do là sợ tổn thương.
Người đã đi qua những tổn thương, họ bắt đầu e dè với cuộc sống này hơn. Họ nhìn đâu cũng thấy đổ vỡ và bi thương. Họ nhìn đâu cũng thấy những nỗi đau luôn hiện hữu. Có lẽ đã quá ám ảnh với những nỗi đau trong quá khứ nên chẳng còn ai muốn thấy sự việc đó lặp lại thêm một lần nào nữa.
Nói tôi yếu đuối, không can đảm cũng được. Tôi chấp nhận bản thân hèn nhát như bây giờ, chứ chẳng còn muốn yêu đương hay cưới hỏi gì nữa. Nếu được, cứ hãy ở bên nhau như thế này thôi, đừng tính chuyện trăm năm, cũng đừng đòi hỏi gắn kết.
Nếu yêu những người đàn bà một đời chồng như tôi thật lòng thì hãy chấp nhận những suy nghĩ đó và thôi những đòi hỏi danh phận. Còn không thì hãy rời đi một cách nhẹ nhàng, tôi sẽ không oán hận, cũng chẳng than thân. Bởi vì nỗi đau bị người khác quay lưng vốn dĩ cũng đã quen thuộc rồi. Thà rời đi khi chưa là gì của nhau, chứ đừng cho nhau danh phận, hứa hẹn rồi rời đi thì tàn nhẫn quá.
Medonthan