Có một người đàn bà cô đơn sớm tối đi về một mình, bị những người phụ nữ khác nghi ngờ và ghen tuông vô cớ; bị những gã trai trẻ buông lời giễu cợt, khinh khi…Cũng chỉ vì người đàn bà đã ly hôn.
-> Em đã ly hôn thì đã sao, em tuyết đối không phải là “đàn bà cũ”
Quá nửa đêm, tiếng mưa đập trên mái tôn như những nhát búa giáng xuống đầu. Cái cửa gỗ bị lệch xuống 1 bên không thể gài chốt. Người đàn bà kéo thùng nước để chắn gió nhưng vẫn bị đẩy ra, vang lên những âm thanh liên tục như những tiếng gõ dồn dập.
Ánh đèn ngủ hắt lên thứ ánh sáng mờ nhạt, càng làm cho căn phòng trở nên lạnh lẽo. Im lặng – chỉ có gió đang gào thét bên ngoài, người đàn bà cảm thấy ngạt thở, nhắm ghiền mắt đợi sáng. Lại một đêm trắng.
Sáng!
Người đàn bà mở toang cửa, ngoài vườn cây Mimosa nghiêng dạt sang 1 bên. Đêm qua nó đã vật lộn với những trận gió, lòng người đàn bà xót cây nhưng chỉ tặc lưỡi thở dài.
Người đàn bà mở và khoá cửa, đó là hình ảnh nhàm chán của khu xóm khi mỗi ngày họ đều nhìn người đàn bà lặng lẽ đi làm và trở về: cũng chỉ mở và khoá cửa. Dăm ba tuần, họ mới thấy người đàn bà đi ngang đường, bước vào cửa tiệm làm tóc.
Ấy thế, vài người phụ nữ trong cái xóm lại ghen tuông với người đàn bà. Họ liếc xéo và tưởng tượng ra những quan hệ bất chính với chồng họ. Người đàn bà chẳng nhiều thời gian, có lần cái cửa hư không thể khoá mới nhờ anh thợ mộc cạnh nhà qua sửa. Càng làm sôi sục cái tâm lý phải quản chồng hơn với người đàn bà ấy. Vì sao ư? vì người đàn bà đã ly hôn!
Trên cơ quan vài cậu trẻ tuổi xưng “anh” với người đàn bà. Những kẻ lớn tuổi hơn càng trêu ghẹo một cách nghiệt ngã “được cả trâu lẫn ghé”. Người đàn bà chỉ cười nhạt.
Có nhiều thứ định kiến áp đặt lên người đàn bà ly hôn: không còn gì để mất, sống buông thả, bất cần. Đều là những suy nghĩ không sai nhưng mấy ai hiểu được: ly hôn là một thất bại của hy vọng và hạnh phúc. Ly hôn là lựa chọn cuối cùng của đau đớn. Phải chăng đó là một sự phân công về tình duyên của xã hội lên số phận những người đàn bà khác nhau?
Cuộc sống độc thân vốn dĩ đã vô cùng vất vả. Sau ly hôn, người đàn bà vắng đi sự dựa dẫm, mạnh mẽ gồng lên gánh vác trong vai trò làm cha, làm mẹ của con mình. Nhiều ánh mắt ái ngại, khinh rẻ, may mắn thì có chút ban ơn của người khác xót cho người đàn bà. Và người thân trách móc: chỉ xấu mặt gia đình, sao không vì con?….
Lý thuyết về khuyên răn đều đúng nhưng hàng ngày không ai sống thay cuộc hôn nhân chịu đựng của người đàn bà. Đến khi không cần gì nữa, người đàn bà dám bỏ chồng để cưới cuộc đời mình. Mở ra một trang mới: không còn những mơ mộng viễn vông. Đám cưới với chính cuộc đời mình là kết duyên với những trận nước mắt để vơi đi.
Khi tất cả nằm lại sau lưng, người đàn bà thầm nhủ: “yêu bản thân là một bài học dài trong cuộc sống và sự trả thù ngọt ngào nhất với quá khứ, ngày hôm nay hãy sống tốt hơn ngày hôm qua. Bỏ chồng nhưng đừng bỏ mình.”
Vậy cớ làm sao? Ai đó đã thử nghiêng mình nghĩ hộ về cuộc đời của người khác. Và giữa những lựa chọn, cớ sao không chọn lấy yêu thương?
Cfs: Trinh8402@gmail.com