Phụ nữ chưa từng trải, chưa từng gặp những biến cố cay đắng trong cuộc đời thường suy nghĩ rất đơn giản. Họ nghĩ rằng, cuộc đời này nhất định phải có một tấm chồng. Người đàn ông chính là thước đo của sự ấm êm, hạnh phúc và yên bình của một người đàn bà. Trước ngưỡng cửa hôn nhân, phụ nữ vẫn luôn nghĩ: “Đàn bà hơn nhau là ở tấm chồng”.
Tôi cũng từng nghĩ như thế cho đến khi cuộc hôn nhân của mình tan vỡ. Người chồng chẳng những không mang lại cho tôi hạnh phúc, bình yên mà chính anh ta đã khiến cuộc đời tôi phải chịu muôn vàn khổ sở. Cuộc hôn nhân của tôi giống như cái cây khát nước sắp chết yểu, giống như con cá nằm thoi thóp trên dòng sông cạn nước. Bao nhiêu năm sống chung, hạnh phúc thì ít mà cay đắng, xót xa thì nhiều.
Tôi ở vào tình thế rất khó khăn bởi khi sinh 2 đứa con, tôi đã nghỉ việc và chỉ ở nhà nội trợ. Tôi đã từng suy nghĩ ngây thơ rằng chồng làm có tiền thì bản thân mình nên lui về nuôi dạy con cái, chu toàn gia đình. Bây giờ, tôi thành kẻ phụ thuộc nên anh ta nghĩ tôi chẳng dám bỏ chồng.
Chồng tôi có nhân tình bên ngoài. Tệ hại hơn, anh tuyên bố với tôi rằng sẽ chẳng bao giờ có chuyện anh ta bỏ nhân tình. Anh ta ra điều kiện hãy để cho mình được tự do bên ngoài, về nhà vẫn làm đủ bổn phận của người cha. Nếu tôi làm lớn chuyện, anh ta sẽ không chu cấp nuôi con nữa.
Tôi đau đớn khổ sở vô cùng khi có một người chồng tệ bạc, càng khổ hơn khi mình phải ngửa tay xin tiền nuôi con từ người chồng khốn nạn ấy. Tôi muốn ly hôn nhưng lại sợ bản thân mình chẳng có khả năng nuôi 2 đứa con. Tôi sống câm lặng khoảng 2 tháng, chịu đựng việc chồng đi đi về về với nhân tình. Càng ngày tôi càng u uất, khổ sở trong căn nhà mình. Trên đời này có người phụ nữ nào lại cam chịu kiếp chồng chung? Khi không thể chịu đựng nổi nữa, tôi đâm đơn ly hôn.
Khi bị dồn vào chân tường, đàn bà sẽ biết mình mạnh mẽ ra sao. Khi chẳng còn chỗ nào để bám víu, đàn bà tự khắc sẽ kiên cường. Tôi bắt đầu trầy trật đi xin việc, làm những công việc mình không nghĩ sẽ làm được để nuôi con. Bị cơm áo gạo tiền bủa vây, tôi không còn thời gian để buồn khổ vì chuyện ly hôn.
Ở vào hoàn cảnh của tôi mới thấy tiền quan trọng đến mức nào. Gần 1 năm, mọi chuyện cũng dần ổn định khi tôi tìm được một công việc tốt. Tôi có thể kiếm tiền để nuôi con, tự đứng trên đôi chân của mình mà chẳng cần nương dựa vào ai. Tôi nỗ lực kiếm tiền vì nhận ra chỉ có tiền mới là chỗ phòng thân tốt nhất của cuộc đời người đàn bà.
Đàn bà như tôi chỉ sợ thiếu tiền để nuôi con chứ chẳng sợ gì cuộc đời mình mang tiếng một đời chồng. Đàn bà thà sống một mình mà vui vẻ còn hơn có một người chồng trăng hoa, khốn nạn. Bây giờ, tôi nỗ lực và chăm chỉ để làm lụng nuôi con. Còn mọi tị hiềm, mọi sân si ngoài kia với tôi chẳng còn quan trọng.
medonthan