Nếu nói cuộc đời là cuốn tiểu thuyết, thì cuộc đời tôi là cuốn tiểu thuyết buồn. Tuổi thơ êm đềm và đẹp đẽ trôi qua. Tới khi tôi biết rung động, mối tình đầu của tôi xuất hiện khi tôi còn ngồi trên ghế nhà trường. Mối tình thời mực tím đẹp đẽ và hồn nhiên
- Em yêu anh ba của con em , nhưng …..
- Tôi có phải là kẻ đứng sau hạnh phúc?
- Tôi không đủ mạnh mẽ để yêu thêm một ai
Thoáng chốc đã trải qua 7 năm bên nhau. Và 7 năm đó là sự ủng hộ của bạn bè nhưng cũng là sự ngăn cấm từ gia đình người yêu. Vì 2 đứa còn quá trẻ, vì tôi không có ngoại hình, vì gia đình tôi không môn đăng hộ đối với gia đình họ, hay vì lý do nào nữa tôi cũng không biết được. Người yêu tôi lúc đó cũng sống chết cãi lại gia đình để yêu tôi. Vẽ ra một happy ending hạnh phúc đầy viên mãn. Nhưng dường như áp lực phía gia đình, vì học hành hay vì người con gái khác người ấy bỏ rơi tôi không chút do dự, không chút buồn sầu.
Cuối năm thứ 2 đại học tôi rơi vào tuyệt vọng đau khổ và đầy tiếc nuối. Tiếc cho tình cảm chân thành mà bấy lâu tôi luôn kì vọng, tiếc cho quãng thời gian dài phí hoài mà không có kết quả. Hết duyên, tôi luôn an ủi bản thân mình như thế. Rồi đến năm thứ 4 tôi lại yêu, người yêu tôi hiện tại là 1 người đàn ông tốt. Anh hơn tôi 1 tuổi, cao 1m75, trắng, ngoại hình ổn, gia đình có điều kiện. Còn tôi, tôi trái ngược hoàn toàn với anh, 1m50, đen, ngoại hình không có, con nhà nghèo. Và dĩ nhiên gia đình anh không thích tôi hay nói luôn là ghét tôi.

Những cuộc tình của tôi tan vỡ chỉ vì định kiến”môn đăng hộ đối”
Mẹ anh còn nói tôi bỏ bùa anh. Cuộc đời luôn trêu đùa tôi như thế, khi mà cứ tưởng ở thế kỉ 21 rồi chỉ cần 2 người yêu nhau là đủ nhưng không. Anh ấy có thể cãi lời bố mẹ vì tôi nhưng không thể bất chấp cưới tôi được. Bản thân tôi cũng không muốn thế, tôi không thể ích kỉ để anh ấy quay lưng lại với gia đình được. Tôi chỉ biết trách số phận. Và hiện tại tôi đã có thai với anh, tôi quyết định làm 1 singlemom.
Tôi không bắt anh phải có trách nhiệm với tôi và con. Tôi thấy hạnh phúc khi sắp được làm mẹ. Nhưng có lẽ bố mẹ tôi sẽ là người đau lòng nhất. Nhưng tôi cũng không thể nhẫn tâm bỏ con mình được. Tôi biết quyết định của tôi là chuỗi khó khăn dài phía trc. Nhưng tôi tin tôi sẽ mạnh mẽ vượt qua vì con. Rồi cuộc đời của tôi sẽ ra sao đây? Tôi đang rất rối bời.
Cuốn tiểu thuyết của tôi chưa tới trang cuối, nhưng tôi mong một kết chuyện có hậu cho con tôi. Thế là đủ rồi!
cfsmedonthan!