Chào cả nhà, hiện tại đầu óc mình rối bời nên văn chương hơi lủng củng xíu nhé. Mình năm nay 28 tuổi, có con gái hơn 1 tuổi. Cuộc sống luôn có những biến cố mà không ai lường trước được và mình chính thức bước chân vào con đường làm mẹ đơn thân khi thai được 13 tuần.
- Hạnh phúc phải được đánh đổi bằng khổ đau
- Chính sự nhẫn nhịn đã đưa tôi đến cái ngõ cụt này
- Tôi nên làm gì khi chồng luôn tìm kiếm các cô gái mua vui khác ?
Kẻ đó nói với mình nếu không đi thì ra ngoài đường lượm đồ. Vậy là mình dọn đi vì mình nghĩ nếu như tiếp tục ở lại tinh thần mình không chịu đựng được sẽ ảnh hưởng đến em bé. Mình đi là vì để cứu 2 mẹ con, cho bản thân một con đường sống. Cho đến bây giờ nghĩ lại kẻ đó đối với mình tình người còn không có chứ đừng nói đến tình thân. Lúc mình bầu đã bị bệnh về máu, bác sĩ nói mình nên bỏ thai vì em bé sinh ra có khả năng bị bệnh. Mình có nói cho hắn biết nhưng hắn nói mình tự lo. Và mình đã đấu tranh rất nhiều để giữ con lại
Mình ra ở trọ, một mình vừa đi làm, vừa chữa bệnh, trong suốt thai kỳ ngày nào mình cũng cầu nguyện cho con, đến nỗi bị stress và cuối cùng mình đã sinh non. Hạnh phúc vỡ òa khi sinh ra mình thấy bé bình thường, nhưng do sinh non nên bé rất khó nuôi. Mình quyết định bỏ tất cả về quê sống với gia đình và gần con. Khó khăn lắm mình mới xin được một công việc ở quê với đồng lương ít ỏi mặc dù mình ăn học đàng hoàng và cũng có kinh nghiệm nhưng do ở quê mình không có mối quan hệ, cộng thêm ngành của mình không phải ngành dịch vụ nên công việc chỉ có ở những khu công nghiệp và nhà máy (quê mình không có) nên xin việc không có
Vậy mà dường như số phận lại chưa chịu ngừng lại. Công ty mình vào làm đúng lúc sắp giải thể,mình làm 3 tháng mà không có lương. Mình rơi vào vòng xoáy áp lực tiền bạc, con thì lại còi cọc khó nuôi. Gia đình mình không giàu có,ba mẹ đã gần 60. Mình trước giờ là niềm kiêu hãnh và tự hào của ba mẹ, mình học tập thành tài nhưng chưa một ngày báo đáp ba mẹ,ngược lại còn đem gánh nặng cho ba mẹ lúc tuổi già. Mình trước đây đã tự tin biết bao nhiêu nhưng giờ mình mệt mỏi và bế tắc đến cùng cực, muốn buông xuôi tất cả nhưng mình biết mình còn trách nhiệm với con, còn ba mẹ. Mình dựa vào những điều đó mà tiếp tục đến hôm nay nhưng mọi thứ càng trở nên quá sức.
Mình căm hận người đó, đã không dưới một lần mình muốn giết hắn. Đã gần 2 năm rồi nhưng mình không buông bỏ được hận thù, hầu như đêm nào mình cũng mơ thấy hận thù và phẫn nộ, mình tìm đủ mọi cách nhưng tâm vẫn động nên vẫn không buông được. Mình không biết phải làm thế nào để buông bỏ được mặc dù mình không bao giờ liên lạc và đã chủ động chặn mọi kết nối. Có nhiều lần mình muốn kiện hắn ra tòa để hắn phải có trách nhiệm với con nhưng mình lại không muốn hai mẹ con mình có liên hệ gì với hắn. Lúc cưới xong mình chưa đăng ký kết hôn thì chuyện xảy ra, nên khai sinh của con không có cha, mình có nói với hắn nhưng hắn từ chối làm khai sinh cho con.
Mình có nên kiện hắn không? Nhưng mình cũng có tìm hiểu là nếu kiện mà hắn không chịu làm xét nghiệm DNA thì luật cũng không có quy định cưỡng chế. Như vậy thì phải làm sao? Nhưng sau này con mình lớn lên biết được ba nó là do phải bị kiện mới có trách nhiệm với nó thì con sẽ tổn thương ra sao? Nhưng nếu không đòi quyền lợi cho con thì bé mãi mãi mang khai sinh không cha mà đến trường? Bé có mặc cảm không? Liệu bé có cần một người cha như vậy không hay không cha vẫn hơn? Mình đã suy nghĩ gần 2 năm rồi.
Giờ mình muốn gửi con ở quê cho ngoại để đi làm kiếm tiền nhưng con còn quá nhỏ lại yếu ớt, khó nuôi, mẹ mình lại lớn tuổi, trong người có bệnh hay tái đi tái lại mình không an tâm, phần vì mình muốn gần con để bù đắp cho con, vì những năm tháng đầu đời là quan trọng nhất với một đứa trẻ. Mình thật sự không biết nên làm thế nào. Mình biết là thời gian sẽ làm lành mọi vết thương và cuối cùng mình cũng sẽ vượt qua, mình sẽ nuôi con khôn lớn. Nhưng ở thời điểm hiện tại mình thật sự quá mệt mỏi. Cuộc đời dường như chưa bao giờ nhẹ nhàng với mình.
cfsmedonthan.