Đúng là cuộc đời chẳng biết trước được điều gì, ngay cả trong suy nghĩ cũng chưa bao giờ dám nghĩ có một ngày mình rơi vào cảnh bi đát đến thế. Em là một cô gái không xinh, lùn và có phần nhút nhát nhưng cũng có nét đáng yêu đấy là mọi người nhận xét thế.
- Suy sụp vì chồng lạnh nhạt sau khi mất con
- Đã có lúc tôi nghĩ đến việc bỏ con
- Bế tắc vì người yêu muốn bỏ thai
Năm nay em 23 tuổi vừa mới tốt nghiệp Đại học và chưa có công việc ổn định. Còn anh thì đẹp trai, học giỏi và cũng hiền lành nhưng tính hơi cục cằn, sống thực tế có phần hơi thực dụng.
Nhờ có mối quan hệ anh đã có công việc ổn định và được sếp ưu ái. Ngày trước anh là người chủ động tán tỉnh em, tuy em cũng có tình cảm nhưng em đã từ chối vì em không đủ tự tin mà. Thế nhưng anh vẫn kiên trì và em cũng cảm nhận thấy người ta chân thành nên em đã mở lòng. Những ngày tháng bên nhau bọn em rất hạnh phúc em nghĩ em cũng đã sắp ra trường rồi nên cũng xác định mối quan hệ nghiêm túc với anh.
Chúng em cứ bên nhau như vậy đã được một thời gian dài, mọi chuyện đều tốt đẹp cho đến khi em có bầu thì anh bảo không thể cưới bây giờ vì anh chưa có gì trong tay còn em chưa có công việc ổn định lại là người dân tộc thì bố mẹ, họ hàng nhà anh sẽ không đồng ý. Nhưng em hiểu là vì em không xuất sắc như anh mong đợi nên mới nói thế , bởi lẽ cưới một cô gái như em vừa không xinh, lại chưa có công việc thì mọi người sẽ nói ra nói vào vì anh là người rất trọng sĩ diện.
Quê bọn em cũng cách xa nhau đến tận 400km. Tại thời điểm đó em hoang mang vô cùng vì kinh tế em chưa ổn định lại đang mang bầu thì không thể nào làm mẹ đơn thân nổi em cũng không dám về nhà nữa vì gia đình em sẽ không chấp nhận được chuyện “không chồng mà chửa”. Bố em mất sớm, mẹ em thân một mình nuôi 3 chị em em ăn học đã đủ vất vả rồi, cộng thêm việc mẹ rất tin tưởng em nên sẽ nếu em vác cái bụng bầu này về bà sẽ khộng chịu đựng nổi mà ngã quỵ mất.
Em đã khóc rất nhiều rồi em vẫn quyết định giấu gia đình, bạn bè giữ lại cái thai, anh nói em cứ đẻ con ra vài năm nữa con cứng cáp, em ổn định công việc rồi tính tiếp anh sẽ có trách nhiệm với con. Khi em có bầu em đã bị ốm nghén rất nhiều cộng với công việc ở công ty quá áp lực mệt mỏi và em đã xin nghỉ và sống bằng tiền của anh ấy. Anh không nói gì nhưng em biết anh chẳng vui vẻ gì vì em cứ ở nhà như vậy nhưng hiện tại đang bầu bí thế này đi xin việc không có chỗ nhận. Cuộc sống cứ thế trôi đi.
Cho đến một ngày vợ của giám đốc đi công tác xa 3 tháng nên giám đốc anh ấy gọi anh ấy đến ở cùng, một phần là để chỉ dạy anh ấy trong cách làm việc cũng là có người trò chuyện với ông vì nhà chỉ có vợ và một đứa con gái nhưng đang đi du học ở Mỹ, nghe anh nói như thế em đã khóc rất nhiều và phân tích với anh rằng em đang như vậy mà anh lại bỏ em ở một mình lúc khỏe mạnh không sao chứ lúc em làm sao thì em biết làm thế nào, nhưng anh bảo anh cũng không thích nhưng anh không tìm được lý do để từ chối vì anh là người cả nể người ta muốn mình ở cùng là muốn tốt cho mình thôi, dù em có nói gì anh ấy cũng bảo không được, cách đây và ngày anh đã thu dọn quần áo chuyển sang ở nhà giám đốc hẳn em như người mất hồn khóc lóc không ngừng.
Người ta quấn quýt bên nhau tưởng chừng tình cảm khăn khít lắm còn có thể thay đổi huống hồ hoàn cảnh của em bây giờ như thế sao có thể biết được tình cảm của anh không phai nhạt khi chẳng còn gặp nhau. Anh đi cũng ít nhắn tin về, em gọi thì không nghe với lý do đang ngồi nhậu không nghe được. Bây giờ em thật sự không biết phải làm sao? Cái em lo lắng là không ai biết được sự tồn tại của em và con cả trừ anh ấy và em, em tủi thân vô cùng.
Giám đốc của anh ấy thậm chí còn không biết anh đã có người yêu nên ông ấy mới đề nghị anh đến sống cùng. Nhiều lần em nghĩ hay là gọi điện cho sếp của anh trình bày để ông biết mà thương lấy hoàn cảnh của mình nhưng liệu ông ấy có tin em hay không? Mà nếu mọi chuyện vỡ lở anh sẽ càng căm ghét em vì làm anh mất mặt, còn gọi điện cho gia đình anh để bố mẹ anh biết ông bà có một đứa cháu đang được thành hình và tồn tại trên thế gian này nhưng em không dám nếu em làm như vậy chắc anh sẽ rất giận mà không biết anh sẽ đối xử với em như thế nào nữa và liệu bố mẹ anh ấy có rang rộng vòng tay hay không? Vì thậm chí em còn chưa được gặp người ta bao giờ. Đã nhiều lần em nghĩ đến cái chết để giải thoát cho chính mình nhưng em thương mẹ em quá em mà chết như thế mẹ sẽ rất đau lòng mà không chịu đựng nổi.
Em tính hay là lặng lẽ bỏ đi một nơi xa và bắt đầu lại mọi thứ nhưng hiện tại em cũng không có tiền và cũng không có nơi nào để đi cả. Từ lúc có bầu đến giờ em đã khóc rất nhiều vì không ngờ có ngày mình lại rơi vào hoàn cảnh bi đát như vậy. Biết cứ khóc như thế là không tốt cho con nhưng em không kìm lòng nổi, em cũng thương con lắm, nó hoàn toàn không có tội tình gì, Đi siêu âm nhìn chân tay nó đạp đạp mà em ứa nước mắt vì hạnh phúc và khổ đau. Chẳng thể trách ai chỉ có thể chính mình. Mong nhận được lời khuyên từ độc giả.
Cfsmedonthan
Bình luận bị đóng