Tôi có một vệt sẹo hình con giun nổi cộm trên thành bụng. Đó là vết sẹo mổ năm 2014. Không giống các bà mẹ khác, vết sẹo ấy không mờ đi hay lặn mất, nó là một vết sẹo bị lồi với màu sắc giống một con giun chạy qua vùng bụng.
-> Hạnh phúc là ở tâm mình
Mỗi khi thời tiết thay đổi, vết sẹo ngứa mẩn đỏ khiến tôi vô cùng khó chịuvà con gái tôi những lúc ấy, nhất định không cho mẹ gãi. “Mẹ chỉ được xoa thôi nhé, nhớ chưa!” – con gái tôi dặn và xoa xoa cho mẹ đỡ ngứa. Đã 4 năm rồi, vết sẹo không có dấu hiệu thay đổi, như một minh chứng cho việc sinh con của một người mẹ.
Thời điểm khi tôi sinh vào một ngày gần cuối tháng 6, khi cái bụng đã 40 tuần và không có dấu hiệu sắp đẻ. Tôi ôm bụng bầu đến bệnh viện 2 ngày 1 lần, cố chờ để đẻ thường nhưng bất thành. Cuối cùng, vì tuổi tác và vì thai đã lớn nên tôi được chỉ định – đẻ mổ.
Bác sĩ mổ cho tôi cũng là bác sĩ đã theo dõi toàn bộ thai kỳ của tôi nên không phải lo lắng nhiều. Đứa con này, thật quá nhiều chông chênh và áp lực. 5 tuần thai, nó đang theo mẹ đi Tân Cương. 7 tuần thai, nó đã suýt bị tôi bỏ. 5 tháng thai thì bố nó bỏ đi. Đến khi mổ thì mất thời gian rất lâu vì dây rốn bám quá chặt, phải bóc tách, một việc mà nếu đẻ thường sẽ gặp nguy hiểm và phải chuyển thành đẻ cấp cứu. Và khi mổ lấy con xong, tôi phải nằm thêm nửa tiếng nữa để lấy một khối u nhỏ nằm trong tử cung mà bác sĩ phát hiện ra sau khi lấy con ra. Tắc sữa gần 1 tháng trời mới có để cho con bú.
Tôi nằm đó nhắm nghiền đôi mắt, nước mắt cứ trào ra. Cô hộ lý bế con cho tôi xem mặt rồi bế đi. 6 tiếng sau khi từ khoa hồi sức về lại phòng, tôi mới được ôm con trong vòng tay. Vết mổ đau khủng khiếp sau khi hết thuốc tê. Tôi nằm đớ người trên giường. Mỗi lần muốn ôm con phải lấy hai tay cầm lấy thành đầu giường mà lết dậy. Đến ngày thứ 2 mới nhúc nhắc và đi lại vài bước. Mất 1 tuần để vết mổ lành dần và không còn quá đau đớn. Đẻ mổ đỡ mệt hơn khi sinh nhưng đau mãi về sau. Mỗi lần tắm, phải lấy túi nilon quấn vết mổ lại, rồi bôi thuốc cho lành. Cứ thế cả tháng trời.
4 năm qua, vết mổ biến thành một con giun sẫm màu và cơn đau lưng đến như muốn gãy khi trở trời. Trí nhớ giảm trầm trọng, quên lung tung cả. Quên tắt đèn nhà tắm, quên rút nước ấm siêu tốc, quên mang cả balo đi học cho con…Chứng tiền đình đeo bám và sẵn sàng hạ gục khi cần. Cuộc sống thăng thăng trầm trầm bất ổn. Bù lại là căn nhà lúc nào cũng rổn rang tiếng nói tiếng cười và một công chúa nhỏ luôn miệng “Con yêu mẹ lắm, mẹ ạ!”
Cuộc sống có mất có được, có trả có vay, có vui có buồn. Cuộc sống của hai mẹ con tôi cũng vậy. Có những chuyện không bao giờ quên nhưng buộc phải cất vào một góc ký ức.
Như vết sẹo thâm màu thành một kỷ niệm mãi mãi trong tôi và con gái tôi hôm nay vậy.
Love & Hug – trân trọng và gìn giữ (Fb: Linh Lam Tong)