Đây là lần thứ hai mẹ viết thư cho con, gần 3 năm trôi qua sau ngày mẹ viết bức thư đầu, có lẽ con vẫn chưa biết tới sự tồn tại của mẹ, không sao. Nhưng mẹ biết con gái mẹ đã lớn hơn rất nhiều, ít nhất là từ ngày con xa mẹ.
-> Mẹ đơn thân hãy mạnh mẽ lên, trời sẽ không phụ người có tâm
1 thời gian nữa, theo thời gian, khi con đủ thông minh để cảm nhận được những điều đang diễn ra xung quanh cuộc sống hàng ngày của con, thì những điều mẹ sắp nói ra đây, mẹ không hy vọng con có thể hiểu tất cả. Có những điều con sẽ phải trải qua, thậm chí đánh đổi nhưng mẹ luôn mong con hãy là một cô gái “mạnh mẽ trước những cơn bão của cuộc đời”.
Mẹ đã nghĩ rất nhiều về hình dáng của con, nếu da con không trắng, mẹ sẽ nói với con rằng: – Con người có “sáng” trong mắt người khác hay không không phải do màu da quyết định mà nó nằm ở đôi mắt con, trái tim và lý trí của con, nếu con sinh ra không hội tụ của rất nhiều đặc điểm mà người ta cho là quý tướng thì con cũng đừng buồn
Quý không phải phụ thuộc vào đôi tai dài mà là một đôi tai biết chọn lọc những gì nên lắng nghe.Thọ không phải do dái tai đầy đặn mà do cách con đối xử với bản thân thế nào. Sang không phải do cái mũi cao hay tẹt, trán vuông hay hẹp mà do con thu nhận và bỏ ra những gì…
Con à, con không trắng nhưng không có nghĩa là con cho phép mình sống tăm tối. Có thể con không nổi bật nhưng con hãy là chính con. Là con gái nên sửa soạn sao cho bản thân thật tươm tất, xinh đẹp mới nên ra ngoài. Vì con gái mãi mãi không biết được ngày hôm đó mình sẽ gặp ai! Hạnh phúc vui vẻ cũng phải xinh đẹp. Tâm trạng không vui cũng xinh đẹp nốt.
Nếu có chìa khóa cho sự xinh đẹp đó chính là: Luôn luôn yêu quý và cưng chiều bản thân mình trước tiên. Con ạ, càng trưởng thành, con sẽ nhận ra rằng tranh luận đúng sai, hơn thua với người khác đôi khi không còn quan trọng nữa. Quan trọng hơn cả là con muốn được bình yên.
Con này, muốn có hoàng tử tới rước trước tiên con phải là một công chúa. Trên đời không có nhiều hoàng tử cưỡi bạch mã đâu nên là con gái, nhất định con phải có một đôi giày thật tốt để bản thân có thể chắc chắn bước đi trên đôi chân của mình.
Phụ nữ nhất định phải giảm cân, chăm sóc da thật tốt và chăm chỉ kiếm tiền, không có việc gì khiến con thấy vững vàng hơn bằng việc tự mình nỗ lực kiếm ra tiền đâu. Khi đó con sẽ nhận ra làm gì có thời gian để mình suy tính thiệt hơn hay đi tò mò chuyện người khác. Rồi sẽ có một thời điểm con trả lời cho câu hỏi “Tình yêu và bánh mì, em chọn cái nào? Khi đó con có thể tự tin trả lời rằng “Anh chỉ cần cho em tình yêu thôi, còn bánh mì thì để em tự mua”
Còn nữa, tất cả đau buồn đều có thể trôi qua, đừng bắt mình sống mãi trong những vô ích. Nước mắt là vũ khí nhưng khóc nhiều thì vũ khí… bị ẩm. Con sẽ thua! Nếu có người lừa dối con khiến con mất niềm tin và buồn phiền, hãy gạt bỏ và tha thứ cho họ. Tha thứ cho một người không phải vì họ xứng đáng được nhận điều đó mà là vì con xứng đáng được bình thản trong tâm.
Và, là con gái, nhất định con phải biết nấu ăn, người ta vẫn nói đùa “con đường ngắn nhất để dẫn tới trái tim là đi qua cái dạ dày” nhưng mẹ tin điều đó. Người đàn ông của con sẽ cảm nhận được tình yêu con dành cho anh ta qua sự dịu dàng, cẩn trọng và kiên nhẫn trong từng món ăn. Dù thời đại này có nhiều thuận tiện, con vẫn phải luôn biết rằng căn nhà nào cũng vẫn cần đến bếp.
Gia đình có hạnh phúc hay không người ta nhìn vào nơi này và luôn cần phải có một phụ nữ để giữ lửa. Mẹ không cao, mẹ không trắng nên mẹ không nghĩ rằng con gái nhất định phải “nhất dáng, nhì da”. Nhưng cái tâm và cái tính là phải lấy làm đầu, sống cho mình và cho người yêu thương xung quanh. Hãy luôn biết trân quý và nói lời cảm ơn. Mẹ luôn yêu con, con gái!
Confession!