Cuộc đời mình là những chuỗi ngày tưởng chừng như hạnh phúc gần bên nhưng bỗng chốc lại tan biến như bong bóng xà phòng. Đã bao lần mình tưởng sẽ không chịu được mà tìm đến cái chết nhưng không, mình còn các con. Các con mình cần mẹ, mình phải cố gắng không thể gục ngã được.
Năm 22 tuổi cái tuổi đẹp nhất thì mình thương một người bị viêm tủy liệt nửa người và lấy người ta làm chồng, mặc gia đình người thân khóc cạn nước mắt. Đơn giản lúc ấy chỉ thấy người ta đáng thương. Mình nghĩ người ta bị vậy thì ai thương họ, ai sẽ chăm sóc họ. Thế là mình chấp nhận hi sinh cả đời con gái của mình để ở bên và chăm sóc họ.
Cuộc sống của mình như sang một trang sách mới. Mình bắt đầu lao vào công cuộc kiếm tiền lo thuốc thang cho chồng. Mình biết đi buôn bán, biết thức khuya dậy sớm. Mình đã nhủ lòng sẽ là đôi chân cho người ấy suốt cả cuộc đời. Mình thương cái tình thương sao lúc ấy nó vĩ đại đến vậy, thấy bản thân nghị lực hơn bao giờ hết.
Mình tự hứa với bản thân phải thật hạnh phúc để bố mẹ người thân không phải phiền lòng. Nhưng cuộc đời mình đã sai ngay từ lúc này. Quyết định sai lầm khiến mình trả một cái giá quá đắt. Ngày cưới như một đám tang vậy. Bố mẹ thương con khóc cạn nước mắt. Mình thì bị cả làng cả xóm nhìn ngó xì xào “sao nó như này lại đi lấy chồng khuyết tạt….” Mình lúc này mới như bừng tỉnh và hối hận muốn quay đầu. Mình khóc khóc mà không cầm nổi nước mắt. Mình là cô dâu xấu nhất từ trước tới nay mất.
Mình khóc mà không trang điểm được cô dâu, cứ vậy mộc mạc và khoác lên mình chiếc váy cưới. Mình đã tiên đoán được cuộc sống của mình sẽ tối đen từ đây. Có ai cưới chồng như mình đâu, chỉ thấy cười ra nước mắt. Bố mẹ lúc ấy kêu mình trốn đi, không cưới nữa. Nhưng mình đã không làm được điều ấy. Mình sợ người ta tổn thương. Mình thương số phận người ta. Mình đau nhất với câu nói như xé nát lòng lúc ấy của bố “về nhà mình đi con, về bố nuôi, không lấy chồng nữa khổ con ạ”
Mình sai nhưng không còn đường rút lui nữa. Cuộc sống sau hôn nhân khiến trái tim mình tan nát. Mình thương người ta nhưng người ta không có thương mình. Họ chẳng còn gì để phải cố gắng cùng mình. Mình đã sai khi không tìm hiểu kĩ mà đã vì chữ thương mà đến bên một con người không biết trân trọng bản thân. Bệnh tật thế mà vẫn biết chơi lô đề, nợ nần bao nhiêu nhà mình phải trả cho, tự tử bao lần mình phải là người vô viện đi chăm. Cuộc sống bao nỗi tủi hờn từ đó cứ xảy đến thường xuyên hơn khiến mình như không còn nghị lực bước tiếp. Hơn 2 năm với cuộc sống không chuyện gối chăn, không có con cái làm sợi dây dàng buộc.
Mình bước ra khỏi nơi tối tăm ấy và tiếp tục con đường đèn sách của mình. Nơi đây mình gặp được anh, một giảng viên dạy trường mình học. Tình yêu đẹp như trong Phim Hàn quốc. Một cô sinh viên và một anh giảng viên tài giỏi. Người ta thường mỉa mai mình, sao mình lại được anh yêu. Tình yêu ấy làm cho cả ngôi trường nơi mình học đầy những ánh nhìn soi xét. Nhưng mình cứ yêu và bên anh như vậy. Mặc gia đình anh ngăn cản vì quá khứ đã có 1 đời chồng. Anh luôn bên mình khi mình gặp khó khăn và hai cô công chúa chào đời là minh chứng cho tình yêu của mình và anh.
Mình buồn tủi vì gia đình anh không nhận cháu, buồn tủi vì không được mặc áo cô dâu bước vào lễ đường cùng, cũng đã từng ước cùng anh chung sống thật hạnh phúc. Nhưng cuộc đời mình lại một lần nữa chọn sai. Mình không thể giữ được trái tim của anh vì mình không có gì ngoài hai bàn tay trắng. Anh thì một giảng viên, một tiến sĩ hoá học vừa từ nước ngoài về. Gia đình anh không đồng ý mình thì mãi mãi không bao giờ chấp nhận mình.
Mình mất anh khi anh chuyển công tác. Nơi ấy đã có người con gái khác cướp anh đi mãi. Anh đã chọn họ và bỏ rơi mình và hai con thơ. Mình không một lời oán hận, không một lần trách móc vì mình biết mình không phải một nửa của anh. Có chăng mình chỉ thương các con không có tình yêu thương của bố nữa. Những chuỗi ngày sau đó mình một mình bươn trải nuôi hai con thơ, không biết bao nhiêu nước mắt rơi vì thươmg con, vì nhớ người xưa nữa.
Cuôc sống ở quê chật vật quá, mình bắt đầu ra Hà nội lập nghiệp. 6 tháng bươn trải nơi đây, mình gặp anh, người tưởng sẽ thương và lo cho mình và con cuộc sống mới đủ đầy yêu thương. Con mình từ nay có bố nhưng nghiệt ngã quá. Mình tin tưởng đầu tư vay mượn tiền cho anh làm ăn, hi vọng cho các con một cuộc sống đủ đầy. Ai ngờ anh nhẫn tâm lừa hết tiền của mình và xe cộ, điện thoại tiền bạc của mình. Anh bỏ đi để lại cho mình một khoản nợ hơn 200 triệu.
Mình không còn gì ngoài hai bàn tay trắng, tiền mất tình mất, của mất, niềm tin mất, lòng tin nơi mọi người thân mất. Mình đang phải sống và chiến đấu với nợ nần, cuộc sống cơm áo gạo tiền ., con cái ăn học… Đã bao lần mình tưởng sẽ không chịu được mà tìm đến cái chết nhưng không, mình còn các con. Các con mình cần mẹ, mình phải cố gắng không thể gục ngã được.
Bao lần trong đêm mình khóc lặng đi vì tủi hờn, vì cuộc sống này bất công với mình quá. Hãy cho mình niềm tin vào cuộc sống để mình có sức khoẻ,làm việc kiếm tiền nuôi con, kiếm tiền trả nợ. Hãy cho mình thấy xung quanh mình còn nhiều người yêu thương và bên mình
Xem thêm: Làm mẹ đơn thân không khó, quan trọng là mình phải biết phấn đấu