Có sinh con thì mới hiểu lòng cha mẹ, có nuôi con thì mới thấu hiểu cha mẹ cũng đã từng vất vả vì mình như thế nào. Hạnh phúc của đấng sinh thành là mong con cái có thể tìm được một bến đỗ bình yên, một gia đình trọn vẹn. Ước mơ ấy lớn dần theo năm tháng. nhưng không phải cô gái nào cũng hạnh phúc khi không được bước vào lễ đường mặc váy màu trắng tinh khiết.
- Mẹ đơn thân – Tôi tự hào vì lựa chọn cuộc sống có con.
- Mẹ đơn thân- Em hài lòng với những gì đang có
- Đã làm mẹ đơn thân thì… đừng khóc
Ngoài kia miệng lưỡi thiên hạ khinh khi, chế giễu, mọi ánh mắt cười chê đều đổ dồn, chê trách rằng là cha mẹ mà không biết dạy dỗ con gái. Dẫu thế nào thì cũng phải đạp lên dư luận mà sống, số phận nằm ngay trong lòng bàn tay, một người đã bỏ ta đi hay cả thể giới quay lưng lại thì hơn một lần chúng ta phải dũng cảm đối mặt. Vì cha mẹ đã sinh ta ra trong niềm hạnh phúc, nhất định không thể vì ai khác mà bắt buộc mình trở thành gánh nặng để thương cảm nhiều hơn.
Cuộc đời mỗi người ít nhiều đều trải qua những lần gặp gỡ và chia ly, QUEN hay QUÊN đều gói gọn trong bốn chữ. Mới hôm qua còn thề non hẹn biển nhưng chắc gì hôm nay đã chịu ngồi lại cùng thương thảo chuyện lâu dài. Đến và đi dẫu gì cũng ràng buộc nhau bởi hai từ DUYÊN NỢ, họ có chọn ở lại vì mình hay không thì còn là TÙY TÂM. “Tiên trách kỉ, hậu trách nhân” nếu có trách thì hãy trách bản thân mình đầu tiên vì đã “nhắm mắt đưa chân”, chọn tin và yêu một người không xứng đáng. Người hãy cứ vui và hạnh phúc như chưa có chuyện gì xảy đến, gió giông cỡ nào thì hãy để em chọn giữ lại con có được không? Những ngày phía sau ắt hẳn nước mắt sẽ nhiều hơn nụ cười nhưng em không muốn tước đi quyền được đến với thế giới này của con anh ạ!
Sinh ra một đứa con, phụ nữ gần như đã hy sinh tất cả vì vậy mà cô ấy chọn yêu thương và làm tất cả cũng chỉ vì con. Người đàn ông khi dứt áo ra đi họ chẳng tiếc thương gì những lời van xin, níu kéo mà chỉ nhớ về gia đình khi tàn cuộc vui và chẳng còn bạn đồng hành. Họ không biết rằng vì con mà người phụ nữ kiên cường vượt qua hào hoa, cám dỗ, xếp hạnh phúc riêng tư của mình đằng sau sự trưởng thành, khôn lớn của con.
Đứng giữa ranh giới nước mắt và nụ cười giữa hiện tại và tương lai đầy thách thức người phụ nữ chẳng che giấu được sự yếu đuối. Khóc rồi có được gì không? Hay người đời lại cười chê thứ đàn bà mau nước mắt. Thương tổn nào một lần cũng qua hết, miệng lưỡi thế gian có trách cứ thì chúng ta cũng phải làm việc, kiếm tiền và chăm lo cho con thôi.
Kì thực không có người phụ nữ nào tự nhiên mạnh mẽ cả mà là do thương tổn chất chồng khiến cho cô ấy phải tự mình vượt qua để tồn tại, để chống lại sự tàn nhẫn của cuộc đời, của lòng người mà thôi. Suy cho cùng thì làm phụ nữ đã thiệt thòi làm mẹ đơn thân lại càng thiệt thòi hơn, vì vậy nếu không thể nhìn họ với sự tôn trọng, thấu hiểu thì cũng xin đừng miệt thị, chê trách.
Cfsmedonthan