Mất thời gian quá nhiều cho người đàn ông mà mẹ yêu thương, phải nói tới giờ là hụt hẫng là thất vọng và cả là xấu hổ với con. Nhưng con à? Thời gian liệu có trở lại trở lại để mẹ làm lại tất cả. Rằng mẹ chưa yêu, rằng chưa bao giờ tồn tại tình cảm với người đàn ông đó không con?
- ” Cha con đi xa mẹ con mình lắm, Khoai Tây à”
- Mẹ xin lỗi, nhưng mẹ yêu con
- Mùa đông, với mẹ là mùa của những nỗi đau
Hóa ra chính mẹ thấy bản thân ngu ngốc, mẹ đã nghĩ kể với một ai đó về câu chuyện của mẹ ngta sẽ cảm thông nhưng hóa ra mẹ nhận được sự khinh rẻ phải không con? Đã thôi em kia chưa? hay thật, em nào nhỉ…Nực cười quá phải không con? nực cười khi mẹ yêu và tin nhầm người con ạ. Cuộc sống không phải chỉ có những điều chúng ta thích phải không con nhưng đâu nhất thiết phải sống hết mình vì người đó như thế? Mẹ vẫn có niềm hối hận day dứt không nguôi về con mẹ.
Có lẽ bản thân mẹ vốn chẳng ra gì yêu người đàn ông vốn đã chẳng phải của mình. Sống vì người đó quá lâu và để rồi chính bản thân mẹ lại nhận được sự khinh thường từ người khác, như một món đồ người ta muốn bỏ đi, thấy sợ hãi, cố níu kéo nhưng hóa ra sau lưng mẹ người ta đang cười thầm phải không con? Cười vì mẹ ngốc nghếch quá con nhỉ, cười thầm sau lưng mẹ, cười về những gì mẹ làm,cười về những gì mẹ nói, nghĩ đó là số phận nhưng mẹ thấy buồn nhiều. Buồn về cuộc sống buồn về sự lựa chọn của mình, nhưng thôi mẹ sẽ luôn cười con ạ.
Nếu như là mẹ chỉ có một mình mẹ sẽ bắt đầu lại và sẽ đón con yêu trở về, hoặc nếu có em mẹ sẽ phải làm gì đây cũng mệt mỏi lắm con yêu ạ, nhưng thôi hãy cho mình những lối đi riêng, sống cũng mệt mỏi lắm rồi, cần mở ra cho mình những con đường mới. Con đường cho riêng mẹ chứ không phải là phụ thuộc vào ai phải không con? Cũng phải âu cũng là số phận cứ để tự người đó tìm cho mình những tình yêu không phải là mẹ, giờ mẹ thấy lòng mình bình yên con ạ. Bình yên hơn bao giờ hết, quan tâm nhưng không còn là trọn vẹn yêu thương. Với mẹ lúc này chỉ cần là một người đàn ông đủ cho mẹ có thể dựa vào vai khi mẹ mệt mỏi, một người đàn ông khi mẹ buồn có thể hát cho mẹ nghe khiến con tim thấy được an ủi được yêu thương vậy thôi .
Cuộc sống không cần quá nhiều chỉ cần người đó hiểu đủ để học cách bao dung và tha thứ, hạnh phúc cần vậy, không cần đao to búa lớn người ta mới hiểu mình yêu, nhưng mẹ biết, biết bản thân mẹ thấy mình đau đớn nhường nào khi mình trả thù. Mẹ sẽ sung sướng khi mình trả thù đấy nhưng rồi chính con tim mẹ thấy đau, cứ kệ như vậy thời gian sẽ xóa tan tất cả và chính mẹ. Chính mẹ sẽ tự ngẫm về những lời người ta đã nói, rằng cuộc sống thế nào? Lắm điều, khiến chán ngấy và luôn luôn bực mình? Cứ vậy thì xin phép chia tay sao, nhẽ ra người nói chia tay nên là mẹ để mẹ cảm nhận được rằng mình là người chia tay chứ không phải cảm giác bị người ta khinh thường và ruồng bỏ con ạ.
Số phận nhưng mẹ nghĩ nghĩ ông trời không tuyệt đường sống của mẹ, vậy thôi, sống thôi mà xem chừng mệt mỏi quá con ạ, nhất định mẹ sẽ làm tất cả những gì mẹ đã hứa với con, mẹ sẽ không nuốt lời nên con đừng lo nhé tình yêu của mẹ, mẹ hiểu con buồn và cảm thấy ra sao nhưng hãy cố chịu thêm một thời gian nữa nhé yêu thương. Mẹ tin ông trời sẽ nhìn thấy và hiểu mẹ, mẹ sẽ cố, cố để mọi thứ ổn con yêu ạ, sẽ không sao đâu, mẹ sẽ luôn làm tốt, hãy bên mẹ để mẹ nhận yêu thương và yêu thương con nhé tình yêu <3. Ngày mới vẫn lên, và trái đất vẫn quay, lòng mẹ không bình yên như mẹ vẫn nghĩ, mỗi đêm mẹ giật mình tỉnh giấc rất nhiều lần chỉ là theo thói quen của nhiều năm về trước rằng vẫn có người nhớ và yêu thương, nhưng thói quen chỉ là thói quen con ạ.
Bởi mẹ hiểu sự khinh thường của người khác thế nào, âu cũng là số phận và mẹ chấp nhận mọi điều đối với mẹ không phải rằng mẹ cố chấp dù như thế nào cũng vẫn yêu, mà là mẹ không cố chấp dù thế nào cũng nín nhịn chịu đựng. Cuộc đời mẹ mất nhiều rồi, mất con và mất cả tuổi thanh xuân của mình, và giờ sẽ là không cố gắng như thế nữa mọi thứ an bài cứ để nó trôi qua như thế, mẹ chấp nhận điều đó. Dù có thế nào hãy luôn nhắc nhở mẹ về lời người đó giành cho mẹ rằng mẹ khiến ng đó chán chán ngấy lên và thấy bực mình, mẹ không cần con ạ, không cần người đàn bà đó thương hại hay tha thứ.
Mẹ gây ra những tội lỗi gì thì mẹ cũng đã phải trả giá bằng chính cuộc đời của mình rồi con ạ. Chính cuộc đời mẹ đã phải chịu nỗi đau mất con, cũng không cần thêm người đàn ông đó đuổi mẹ mới đi mà sẽ là mẹ sẽ bước ra khỏi cuộc đời của người đó. Sống lặng lẽ như một cuộc đời chẳng còn dính dáng gì tới nhau, sẽ không nghe hay trả lời bất cứ dòng tin hay cuộc gọi nào dù là để ban cho mẹ chút yêu thương. Mẹ không cần, không cần tất cả những điều đó con ạ. Mẹ muốn, muốn mình sống và khao khát như bao người đàn bà khác, sống và chẳng bao giờ mẹ phải san sẻ tình yêu thương với ai. Mọi thứ là đủ rồi con yêu ạ, mẹ không cần và người đàn ông đó không được tự cho mình cái quyền quyền tha thứ cho mẹ. Mẹ sai thật chỉ có lỗi lầm duy nhất của mình đó chính là yêu và trao thân cho người đàn ông đó, khi mọi thứ kết thúc mẹ sẽ mỉm cười, mỉm cười để nhìn thấy những gì thực sự đã qua. Không còn nuối tiếc cũng chẳng còn níu kéo, sống đơn giản là sẽ chẳng chờ đợi con ạ.
Mọi thứ cũng như những gì mẹ đã nghe rằng cuộc đời đơn giản cũng là một chén trà trà để lâu sẽ mất đi mùi vị vốn có, có uống cũng chỉ cảm thấy rằng vị đó đắng chứ đâu thấy vị thơm của nó, chiếc giày chật đừng quá ních chân vào bởi dù cố gắng sẽ khiến chân bị đau và sẽ rách, tình yêu cũng vậy không cần quá cầu kì, không cần phải chịu đựng lẫn nhau, đó là cảm thông là chia sẻ là yêu thương. Khi con người ta hướng tới một điều gì đó không phải là mình có giữ cũng không giữ được. Cố làm gì khi biết mình thua kém phải không con. Tiền bạc cũng khiến địa vị của người ta thay đổi. Mẹ sẽ tìm thấy hạnh phúc của riêng mình, có điều kiện hơn để sống làm tất cả những điều mình thích, cuộc đời sẽ của riêng mẹ, mẹ sẽ thực hiện những gì gọi là ước mơ là hoài bão của mình, người đàn ông đó có cuộc sống của họ. Có gia đình có vợ có con của họ, nói không cần gì là an ủi mẹ, an ủi hay thương hại bởi bao năm mẹ ngu ngốc hả con. Có lẽ là thương hại, thương hại người đã bỏ bao năm tuổi trẻ để yêu thương con ạ
Năm 23 tuổi mẹ biết yêu 24 tuổi mẹ bỏ con và đến năm 29 tuổi mẹ là kẻ chả có gì vô sản, một kẻ chẳng có chút gì giành cho con, lấy đi cuộc sống của con, và giờ 29 tuổi mẹ và em con như người vô gia cư chưa biết đi đâu về đâu. Hẳn rằng sau rất nhiều sự có mặt của em con vào lúc này khiến mẹ hiểu rằng nghèo cũng là một cái tội. Yêu thương à, mẹ khóc rất nhiều vì lỗi lầm mẹ gây ra cho con, mẹ khóc rất nhiều vì bỏ con, nước mắt cạn kiệt vì người đàn ông đó, mẹ hiểu nhiều cho những gì đã qua. Đau lắm con ạ, trái tim mẹ không còn sức để muốn đập, niềm tin của mẹ trở về vạch xuất phát ban đầu con ạ. Là số 0 tròn trĩnh, mẹ không biết cuộc đời đưa đẩy mẹ đi đâu về đâu. Cất tấm bằng để khiến mẹ- niềm tự hào của ông bà xấu hổ bởi tiếng có con gái chửa hoang. Sao người ta lại mắng chửi mẹ cướp chồng, tại sao xã hội không nhìn nhận tích cực hơn. Mẹ chấp nhận rồi, chấp nhận từ bỏ và đưa em con đến một nơi thật xa. Chung thủy cũng là cái tội bởi yêu một người gây cho mẹ quá nhiều đau thương.
Yêu thương à! Hãy tha thứ cho mẹ, hãy bên mẹ dù cuộc đời con đã bị mẹ cướp mất. Và xin lỗi con nhiều yêu thương của mẹ, xin lỗi con vì mẹ ích kỉ và mù quáng con ạ.
Cfsmedonthan