Rốt cuộc, anh còn yêu em không? Tại sao anh không hiểu cho em? Anh yêu cầu em thỏa mãn anh mà không biết rằng cô gái của anh đang vật lộn với lương tâm thế nào sao?
-> Vừa chia tay người yêu xong cũng là lúc em biết mình mang thai
Thực sự rất sợ cái chuyện ấy xảy đến với mình. Em đã sống trong áp lực, sợ hãi cô đơn trong suốt thời gian qua. Em chỉ mong mình không bị dính, và hứa sẽ cẩn thận hơn, vì bản thân mình hơn, hạn chế 1 chút. Vậy mà em không thể kìm lòng trước anh, em đồng ý, vì quá muốn gần anh, vì quá yêu anh, nhớ anh. Quên hết tất cả những ngày sống trong lo sợ để rồi lại liều mình lần nữa….
Xong hạnh phúc được vài tiếng ngắn ngủi, tiếp theo là chuỗi ngày dài hành hạ bản thân trong cảm giác tội lỗi và sợ hãi…. Em đã thử, tất cả là 7 que thử thai…. Bây giờ, em đang có những biểu hiện lạ, trong người không khỏe, không biết là do bệnh hay cái điều em sợ nhất xảy đến. Nhưng em hi vọng điều ấy không xảy ra. Em theo dõi cơ thể, lo lắng từng giây, từng phút. Thời gian lúc này sao trôi chậm quá…..
Nhưng có điều làm em bật khóc, là trong lúc em phải chịu đựng như vậy. Anh ở đâu ?? không một tin nhắn, không một lời hỏi han. Em phải chịu nỗi sợ mất kinh do dùng thuốc tránh thai. Tốn tiền mua hết thuốc này thuốc kia, tiền mua que thử, sắp tới là tiền đi khám? Anh ở đâu ? Anh không thèm hỏi em đến 1 lời, thì làm gì có chuyện anh giúp. Toàn em tự nói, nhưng em đang cố vui để anh yên tâm hoàn thành đồ án. Em im lặng, không có nghĩa là em ổn.
Cô gái 17 tuổi, một mình chống chọi với trách nhiệm nặng nề ấy, không thể chia sẻ với ai kể cả bạn thân, nói gì đến mẹ…. Mẹ em chắc sẽ thất vọng lắm vì 1 đứa con gái hư hỏng, không chịu nghe lời mẹ, liều lĩnh đánh cược hạnh phúc trên cả tương lai của mình… Em ngu ngốc và dại dột lắm đúng không? Rốt cuộc, anh còn yêu em không? Tại sao anh không hiểu cho em? Anh yêu cầu em thỏa mãn anh mà không biết rằng cô gái của anh đang vật lộn với lương tâm thế nào sao.
Anh nỡ để em như vậy chỉ vì 1 chút mong muốn nhất thời của bản thân thế à? Em không yêu cầu anh ngừng hẳn, mà chỉ xin anh tạm lui 1 thời gian, cho em chuẩn bị tâm lí, chuẩn bị cả tài chính nữa. Vì anh biết không, em lo sợ biết chừng nào, thuốc tránh thai, que thử, khám phụ khoa, em không dám bắt anh chia sẻ 1 đồng nào, vì em biết anh không muốn xin bố mẹ. Nhưng còn em thì sao? Em lấy tiền của mẹ, mẹ em biết nhưng vẫn nghĩ là dùng cho việc học… Vậy mà anh không chịu.
Em chưa sẵn sàng tâm lí, mà còn phải chịu thêm áp lực này nữa. Em thực sự…..Mệt lắm rồi anh ạ. Điều buồn nhất vẫn là thái độ lạnh lùng của anh, ừ thì thông cảm đang làm đồ án, nhưnh chẳng lẽ anh làm 24h, không 1 lời hỏi thăm xem em thấy thế nào, không 1 lời động viên là em cứ yên tâm không sao đâu. Em chỉ cần thế thôi mà khó quá à anh ? Đã vậy anh lại bình thản thay avt em nữa. Em biết là em không đẹp, không xinh, không ngon như người ta, nhưng em là em. Anh nỡ thay mà không hỏi ý kiến em. Anh biết em hay nghĩ nhiều sao anh vẫn làm vậy.
Anh biết không, em nhiều lúc cũng muốn thay avt lắm, nhưng để chứng minh còn yêu anh em vẫn để, dù ảnh đó của anh xa xưa lắm rồi. Anh thực ra cũng không đẹp vì ngoài kia còn đầy người đẹp hơn, nhưng trái tim em luôn bảo đẹp, nằm ngắm anh như đang ngắm nam thần vậy. Nam thần của lòng em,vậy đấy. Càng ngày càng vỡ mộng và mất niềm tin, không còn hi vọng gì nữa. Em vẫn luôn yêu anh, xin anh hãy nhớ điều ấy.
Em chỉ biết thể hiện bằng việc quan tâm đến việc học của anh, vì hiện tại nó là việc quan trọng nhất để có tương lai sau này. Em chỉ biết là em nhớ anh, lên fb và tìm kiếm anh đầu tiên, ngoài ra em không biết có thể làm gì khác. Em không giữ cái danh giá đó, nhưng kể mà em biết được ai xứng đáng, và 6,7 năm sau, thì ai là người bên cạnh em thôi. Kể mà mình lớn 1 chút thì mình đã tự chủ và có trách nhiệm hơn rồi. Giá mà lúc ấy em không nhắn tin nhiều vớ anh, chỉ kết bạn bình thường, xong đến lúc em làm đồ án tốt nghiệp, em hay hỏi bài anh, thế là tự nhiên thành thân, yêu nhau và lập gia đình luôn thì tốt.
Thời gian này thực sự rất khó khăn với em, khi em đang phải đánh liều cả tương lai của mình. Khi em đang cố gắng tìm kiếm bản thân, định hình bản thân và xây dựng khí chất cho mình thì cũng là lúc anh muốn chinh phục nhất. Em không muốn bắt anh chờ lâu nhưng có phải anh không tin em đúng không ? Theo anh hạnh phúc là gì? Nó còn giống trước kia là khi thấy em cười không? Em có còn là động lực của anh không? Em biết 1 cô gái tự tin là luôn làm chủ bản thân và luôn tươi cười. Nhưng em thì đang đối mặt với rất nhiều nỗi sợ và áp lực, và đối mặt với cả thái độ đang dần thay đổi của anh nữa.
Em chịu đựng nhiều lắm rồi. Em muốn thoát khỏi cảnh này….Làm ơn giúp em, em không thể tập trung học, không thể mỉm cười tự tin về cả nhan sắc lẫn năng lực của mình. Em đang dần đánh mất bản thân mình. Em biết em bây giờ phiền phức, hay buồn, hay nghĩ linh tinh, không giống cô gái anh yêu trước kia đúng không.Thực sự mất và phải đánh đổi quá nhiều thứ vậy sao? Liệu anh có phải nhân duyên với em không? Anh bảo tất cả là do mình. Đúng. Thế nhưng em bất chấp tất cả để được bên anh, thì em cũng không hạnh phúc khi anh không hiểu em, không thương và không quan tâm em mặc dù anh có thành đạt và giàu có.
Chi bằng từ giờ, em sẽ làm những gì em muốn, miễn là em cảm thấy hạnh phúc, nếu có duyên, mình sẽ không rời xa. Anh nhé !!!! Em chịu đựng đủ rồi. Việc em đồng ý tháng 11 là lời của trái tim nói, là khi em khờ dại yêu anh và cho anh tất cả, lí trí em mất hết khi được ở bên anh. Và anh nói anh thử lần đấy thôi anh không đòi nữa, để năm sau. Vậy mà sau lúc em đồng ý, anh nói gì hả? Anh còn nhớ lời đã nói không? Sau lần đầu tiên ấy anh cũng biết sợ, và nói rằng sẽ không ép em nữa? vậy mà…
Anh ạ, em rất sợ, em thấy có lỗi, đau khổ và không hạnh phúc. Nếu yêu em, anh sẽ không để em như vậy đúng không ? Xin anh đừng để mất em rồi mới biết trân quý em, vì chắc chắn cô gái yêu anh năm 17 tuổi là người yêu anh nhất trong cuộc đời này.
Confession!