Có phải con đang rất ngóng bố về? Có phải con cũng rất nhớ bố? Mẹ cũng vậy con yêu à! Nhưng…
- Ngay từ lúc đến với ba con, mẹ đã sai rồi
- Cứ sống như vậy liệu em có được hạnh phúc hay không?
- Sau này, mẹ cấm con không được nhắc đến người đàn ông vô tâm đó
Bố con nói với mẹ rằng ” chung ta không hề có tình cảm với nhau nên chia tay chỉ là chuyện bình thường, sai ở đâu thì sẽ đứng dậy ở đó” bố con đã cho mẹ một cơ hội đã cho mẹ danh phận và chẳng có gì để mẹ đòi hỏi cả.
Mẹ cũng chẳng có gì để trách, có thể bố con không tình cảm, có thể bố con không quan tâm tới mẹ, dù mẹ rất muốn điều đó, rất muốn… Sau này con trai của mẹ hãy yêu mẹ thật nhiều để bù lấp khoảng trống đó trong mẹ nhé. Ngày mai bố mẹ ly hôn rồi và bố con có thể sẽ rất lâu nhưng rồi cũng có ngày bố con có hạnh phúc mới còn mẹ thì chỉ có con là đủ chẳng muốn đi tiếp nữa.
Con trai của mẹ mẹ không hề muốn điều tồi tệ đến với con nhưng mẹ chỉ có thể làm như vậy để bố con cảm thấy vui vẻ. Mẹ không phải là bác sĩ hay giáo viên nên mẹ bị coi thường. Mẹ chỉ là phụ nữ bình thường cũng muốn có cuộc sống bình thường như bao người khác nhưng số phận mãi chỉ là số phận mẹ không trách gì. Khi nghĩ đến con và khi phải dứt bỏ đi người mình yêu thương nhất mẹ cũng buồn và khóc rất nhiều nhưng biết sao khi cuộc sống luôn thay đổi và con người luôn đổi thay duy chỉ có một điều không thay đổi đó là con là con trai của mẹ. Chỉ một câu không hợp thì tan vậy thôi.
Ngày mai bố mẹ ra tòa con sẽ có hai ngã rẽ nhìn ánh mắt ngây thơ của con mẹ như bị đâm ngàn nhát dao. Lỗi không do ai cả, do mẹ muốn làm mẹ đơn thân ngay từ đầu bố con đã giúp mẹ đã cho mẹ danh phận mẹ cảm ơn điều đó và đã đến lúc mẹ trả lại cuộc sống tự do cho bố con. Mẹ yêu con và bố con cũng thế.
Cfsmedonthan