Tưởng cưới rồi sẽ vui vẻ hạnh phúc với cuộc hôn nhân này, hơn vì hoàn cảnh nhà chồng em với nhà em gần như nhau không giàu không nghèo cũng gọi là bình thường thôi thì sẽ dễ hiểu nhau , nhưng sao cuộc sống lại ngày càng mệt mỏi hơn trước .
- Làm mẹ đơn thân khi tôi 17 tuổi
- Phụ nữ à! Đọc đi để biết bản chất thật của đàn ông rồi tự yêu lấy bản thân mình
- Có thai để cưới… cay đắng nhiều hơn niềm vui!
Em nhớ như in ngày chồng em dẫn em về nhà ra mắt mẹ chồng , mẹ chồng em nói chỉ cần hai đứa yêu nhau giàu nghèo không quan trọng mẹ còn nói nhà mẹ chỉ có đất sau này để lại cho các con ở thôi. Cưới rồi hai đứa về từ từ bảo nhau làm ăn không cần vội vàng. Thế mà sau khi cưới xong chỉ mới ba ngày thôi mẹ chồng em cứ giục vợ chồng em đi làm trong khi đó bụng em cũng đã to rồi, sáng nào cứ 5, 6h kém thì mẹ chồng em cứ gọi em liên tục bắt dậy quét nhà nấu cơm ngay trong khi em còn chưa kịp đánh răng rửa mặt .
Khi không có thai em thức khuya dậy sớm lắm, em bán hàng online phải nhắn tin trả lời khách tới khuya và sáng dậy sớm ship hàng. Đó là việc phụ còn em làm chính ở hà nội lương tháng em được ông chủ tăng lương cao nhất nhóm nhân viên, cũng cùng lúc đó em biết tin mình có thai em phải từ bỏ công việc để chọn con ,bụng ngày một to lên em càng buồn ngủ hơn cứ 7, 8h em mới dậy được , ở nhà chồng lúc chồng em nói cứ ngủ thì em mới ngủ còn những ngày khác em vẫn mắt dắm mắt mở dậy quét nhà, quét sân nhưng vì bênh em muốn em ngủ thêm cho đỡ mệt mà chồng em cũng bị mẹ chồng chửi lây :(( .Quét xong mẹ chồng em còn kêu em đi hót chục bao thóc giữa trời nắng chang chang nóng nực vừa ôm mấy thúng thóc đổ vào bao mà em cảm thấy nặng bụng quá mồ hôi nhễ nhại cả ra. Cứ bê nặng y như rằng con em nó đạp. Em cảm giác như con em đang bị đau .
Mẹ chồng em nói con không biết làm à mà chậm vậy. :(( Có lẽ từ nhỏ đến giờ em không làm những việc đồng áng đó nên em hậu đậu mọi người ạ . Đúng là cuộc sống thuyền theo lái gái theo chồng đây mà , con gái đi lấy chồng khổ lắm, về nhà chồng không có nghề nghiệp là khổ nhất . Ngày nào cũng bị mẹ chồng nói, làm gì cũng bị mẹ chồng soi. Ngày nào cũng hỏi tính làm việc gì chưa tính mà làm đi còn gì nữa. . Dồn hết vốn cho chồng để chồng làm ăn em đâu còn vốn nữa mà làm . Lấy chồng rồi thì dù có khóc lóc cũng không ai thương đâu, bầu bì cũng không được thông cảm đâu . : Đó là chưa kể có lần em suýt xảy thai chồng em chở đi khám bác sĩ dặn đi ít thôi hạn chế bê nặng.
Rồi mẹ chồng em cho em nằm nghỉ một hôm uống thuốc bác sĩ kê, tưởng rằng mẹ chồng đã thay đổi nhưng mai lại tiếp tục gọi em sang bà ngoại làm ,em nói thật với trời nóng bức như thế ai cũng khó chịu chứ nói chi bà bầu đứng trời bê thóc từ sân đi vào nhà , vừa bê có lúc thôi em đã hoa mắt rồi , huống chi bê đổ vào cả vài chục bao . Nhưng cả ngày vẫn phải làm nhiều lần cả những việc khác mà mẹ chồng em bảo làm :(. Em nghĩ nếu làm thôi không có gì để nói nhưng làm gì mẹ chồng em cũng soi rồi nói vô cớ khiến em càng mệt hơn . Chưa kể lúc chồng em đi chơi hay làm gì , mẹ chồng em đều đổ hết lên đầu em là em làm vợ mà không biết bảo chồng . Thỉnh thoảng vợ chồng em đi chơi tí thì về bị mẹ chồng chửi cả nửa tiếng đồng hồ . Em cảm thấy mình như ở tù vậy muốn đi đâu cũng không được, như kiểu em đi với chồng em thì mẹ chồng em chửi nhiều hơn.
Em khóc nhiều thế này chỉ sợ ảnh hưởng đến con . Em không hiểu sao nước mắt em nhiều như vậy. Em toàn khóc đêm là nhiều cứ sáng dậy mắt sưng húp lên . Nhưng em không biết mình nên tâm sự cùng ai ai mới hiểu em. Và có khi không ai hiểu. Nên em chỉ biết im lặng. Nhưng có ai biết im lặng làm em mệt mỏi lắm không . Em mất tự tin vào cuộc sống này khi áp lực cứ kéo đến. Phải chăng cuộc sống này phải có đồng tiền mới hạnh phúc . Hàng ngày vợ chồng ăn gì tiêu gì mẹ chồng cũng hỏi còn bao nhiêu tiền , tiền không phải của mẹ chồng em nhưng mẹ chồng em toàn hỏi như vậy , tiêu như nào cũng bị nói, nên nhiều lúc em đói thèm ăn gì cũng không dám mua ăn. Chồng em mua gì thì em ăn đấy chồng có hỏi em thèm ăn gì em mới nói. Mẹ đẻ em mỗi tháng cũng gửi tiền lên cho em ăn cứ lo con gái đói . Chỉ có mẹ đẻ mới là người yêu thương con mình nhất .
Em ước gì thời gian quay trở lại thì em không lấy chồng, không tiến tới hôn nhân vội mọi người ạ . Vì đứa con , em mới tiến tới hôn nhân để con có cha có mẹ có ông bà . Em không hối hận vì đã giữ lại con nhưng sao em không mạnh mẽ được như các bà mẹ đơn thân có khi nào em đã sai từ đầu khi tiến tới hôn nhân, cái chết cứ xuất hiện trong đầu em suốt thôi. Lúc nào em cũng nghĩ đến chết , em sợ không lo cho con được như con muốn rồi con sẽ trách em . Đến cả mẹ đẻ em cũng không dám tâm sự vì sợ mẹ buồn lúc nào gọi điện em cũng nói dối mẹ cho mẹ yên tâm , Nhưng thực ra em rất mệt mỏi : Lúc chưa tiến tới hôn nhân em thấy mình thoải mái hạnh phúc hơn nhiều , lúc đó em vẫn giữ con nhưng không mệt mỏi như bây giờ . Cảnh lấy chồng xa là như thế này sao , hôn nhân khác với tình yêu sao. Có buồn cũng không thể chạy ngay đến bên mẹ và khóc như một đứa trẻ được. Cuộc sống của em cứ diễn ra như thế này đến bao giờ . Đến nay đã trôi qua mấy tháng nữa rồi mà tình hình vẫn vậy mọi người ạ còn căng thẳng hơn, một giấc ngủ sâu với em là rất khó .
Có phải em không nên tồn tại không vì em mà chồng em cũng bị áp lực lây. Trước kia vợ chồng em không cãi nhau nhưng vì mẹ chồng mà tình cảm vợ chồng không còn lãng mạn tình cảm mấy nữa. Bởi chồng em cũng đau đầu vì mẹ chồng chửi chồng em là không biết bảo vợ . Em chỉ muốn mình đi làm thật nhanh có nhiều tiền để không còn phải sống trong cảnh này nữa . Em không khéo mồm và em cũng không biết làm cách nào để cân bằng cái hôn nhân , gia đình này mọi người ạ.
Mẹ chồng em nếu đã không thích em thì sao không nói luôn từ đầu mà cưới rồi mới thay đổi như vậy như hai con người khác nhau thay đổi đến chóng mặt. Nhìn người không bắt được hình dong . Nhưng với em con em là quan trọng nhất, là tất cả đối với em . Em muốn con em có một gia đình hạnh phúc . Chắc là khó lắm. Mẹ xin lỗi : Có khi nào cuộc hôn nhân này là sai lầm. Cố gắng vượt qua tất cả để đến với nhau nào ngờ cuộc sống hôm nay nó vậy .