Em lấy chồng gần 1 năm. Em vừa sinh em bé tròn 15 ngày. Những tháng ngày trong bệnh viện là những tháng ngày buồn tủi. Em sinh mổ, nằm đó, chỉ có mẹ chồng và mẹ đẻ chăm em suốt 10 ngày trời.
Nhìn xung quanh, người ta chồng con đưa đón, chăm sóc, em tủi thân chỉ quay mặt vào tường ôm con khóc. Chồng em đi làm, tối vào thăm con 1 chút rồi đi về nhà ngủ. Có những hôm chồng em đi tụ tập bạn bè, nhậu nhẹt tới 12h khuya mới vào thăm con, hôn con 1 cái rồi đi mất. Em ngóng ra cửa mà nước mắt ngắn dài. Xuất viện về, em cứ tưởng sẽ khá hơn, em phát hiện được, chồng em tán tỉnh một con nhỏ trong chổ làm “anh thương em, rồi em thương anh” Em khóc suốt ba ngày liền, chẳng nói với ai lời nào, cứ ôm con rồi khóc.
Có hôm chồng em đi qua đêm tới sáng, trong khi đó em nhắn tin bảo về sớm. Em đợi cửa tới sáng, nhang nào tàn em thắp nhang khác, chỉ sợ chồng em bị tai nạn hay có chuyện gì, vừa thắp vừa khóc. Mẹ chồng thấy vậy, cũng sốt ruột thay em, chưa hết cữ đã khóc lên khóc xuống. Hôm qua là ngày tồi tệ nhất của em. Em hỏi chồng em con nhỏ kia là ai, mà sao thấy nhắn tin anh hoài. Chồng em nói bồ thằng bạn, nhắn tin chơi, xong em lấy điện thoại, mở tin nhắn hai người nói thương yêu nhau ra. Chồng em không những không thấy có lỗi, còn quát nạt em, kêu “tao thích làm gì kệ tao, tao yêu ai kệ tao, tao chơi gái cũng kệ tao, tao cấm mày đụng vào điện thoại tao một lần nào nữa”, rồi bỏ đi.

Em muốn bỏ đi thật xa vì em sợ nếu cứ như thế này em sẽ chết
Mẹ chồng em không chịu được nữa mới lên tiếng, nới “làm chồng làm cha không có trách nhiệm, vợ con sanh đẻ trong bệnh viện nó mong mày vô thăm, mày có bưng cho nó chén cơm, rót nó ly nước, hay mày hỏi thăm nó cái gì chưa, hay mày đi làm về rồi đàn đúm ăn nhậu, gái con này con nọ, mày đi qua đêm. Vợ mày không ngủ được, nó mổ vết thương chưa lành mà ngày nào cũng khóc, lên xuống cầu thang đốt nhang năm lần bảy lượt. Nó sợ mày đi đường bị gì, thắp cây nào nó khóc cây đó, mày có thấy không? tao thấy tao còn chịu không được, mày làm chồng kiểu đó mày coi được không. Vợ con mày mới sanh non ngày non tháng, mày để nó khóc nó đui con mắt nó, nó tức nó lên cơn sản hậu nó chết cho mày vừa lòng” Mẹ chồng nói vậy, chồng em vẫn cứ dửng dưng, chẳng chút xót xa.
Em giờ như xác không hồn, cứ sống kiểu này chắc em không sống nổi. Con em mới nửa tháng, em muốn đi, mà chẳng biết đi đâu, tiền bạc không có, bạn bè cũng không. Em không muốn về nhà ba mẹ, cũng không muốn ở lại đây, em chỉ mong có chị nào cưu mang em vài tháng, con em cứng cáp rồi em đi làm trả ơn, không thì em giúp việc nhà cơm nước giặt giũ cũng được, chứ em sống vậy hoài, em sợ em chết, không ai lo cho con em, tiền dành dụm em sinh nở hết rồi. Mọi người cho em lời khuyên, cho em hướng giải quyết, chứ em bế tắc lắm. Em nghĩ quẩn lại tội con em, em cảm ơn
cfsmedonthan!