Mình 28 tuổi. 24 tuổi mình lập gia đình. Đến giờ có 2 bé. Bé lớn 4 tuổi, bé thứ hai được 9 tháng. Anh là 1 người tốt, biết quan tâm, và chiều vợ. Nhưng cuộc sống không thể hoàn chỉnh khi mình ở chung với bố mẹ chồng.
- Tôi nên làm gì khi chồng luôn tìm kiếm các cô gái mua vui khác ?
- Có chồng mà cũng như không
- Vì con là món quà lớn nhất
Mình sinh ra trong 1 gia đình bình thường. Bố đẻ là người gia giáo, dạy mình biết cách ăn nói, giao tiếp, đối nhân sử thế, biết tự lập. Còn mẹ dạy cách làm con dâu ngoan, hiền và biết nấu nướng.Và coi đó như của hồi môn khi đi lấy chồng. Nhưng cuộc sống mới không như là mơ. Mình có bầu trước 1 tháng rồi cưới. Khi cưới xong vừa mang bầu, vừa đi làm, vừa lo cách hành xử với gia đình chồng. Về nhà chồng còn nhiều điều bỡ ngỡ. Mình cũng phải thích nghi và nghe mẹ chồng dạy dỗ. Về Nhà chồng: mẹ chồng để ý, bố chồng soi, từ dáng đi, nết ăn, mặc , vệ sinh, nấu nướng. Mà có những chuyện nó quá lâu rồi mình không muốn nhắc lại.
Rồi từ khi sinh thằng lớn. Mình bỡ ngỡ, ông bà bảo sao nghe vậy, nói gì vâng đấy. Có vừa lòng hay không thì cứ nhẫn nhịn cho qua. Vì mình làm người trầm tính muốn im lặng cho xong. Khi con được 6 tháng bắt đầu đi làm thì bố mẹ Chồng nói việc dậy sớm. Nói thật ai có con nhỏ mới biết đêm có khi không được ngủ trọn giấc, công chức thì đâu đi muộn hơn trước 7h30. Vậy mà mình bị nói 1 trận trước mặt, rồi nói sau lưng, bị cả chị chồng gọi điện nói. Rồi cách nuôi con, cách đi đứng xin phép. Phận làm con em nghe hết không vấn đề gì.
Đến khi con được 1 tuổi lười ăn, lại nói không chăm bẵm, nói giống mẹ, mẹ còi nên con còi, mẹ lười ăn nên con lười ăn. Đúng là mình còi thật nhưng đó cơ thể rồi chứ mình không hề ăn ít, vì vẫn chưa quen cách ăn của nhà chồng thôi. Mình vẫn kệ, ai nói gì thì nói bỏ ngoài tai. Khi ở nhà bố mẹ đẻ được dạy cách nhẫn nhịn. Đến khi con được gần 2 tuổi, mình xin nghỉ công chức và lao đầu vào kinh doanh. Và mọi thứ bắt đầu từ đây.
Khi áp lực về đồng Tiền quá lớn, chồng thì chưa xin được việc, gia đình chồng 1 câu tiền, 2 câu so sánh người này người nọ. Ông anh rể thì kiếm ra tiền nên chị chồng mình cũng sướng lắm. Nên bắt buộc trong đầu mình phải đặt mục đích là kiếm thật nhiều tiền để người ta nể mình. Mang tiếng kinh doanh nhưng không ai đồng ý. Mình vẫn quyết định và làm khi 2 vợ chồng chỉ có 40tr,không đủ nộp tiền thuê mặt bằng nửa năm. 1 mình mình bắt đầu xoay sở vay mượn thêm được 200tr. Rồi từ mình trang trí sửa chữa làm thế nào để tiết kiệm nhất. Rồi bắt đầu từ a tới z mình lo tất.
Nhà chồng họ không nghĩ mình vất vả như nào khi muốn tiết kiệm chi phí mình phải đi 200km bằng xe máy để lấy hàng. Lọ mọ đêm hôm cho đơn hàng sáng, đêm con bé đâu được ngon giấc, rồi lại còn làm bệnh nhân quen thuộc của viện nhi. Vất vả gian nan nhưng mình tự hiểu và cố gắng thôi. Cứ tự nhủ rằng mọi chuyện sẽ qua khi con mình lớn hơn. Và cũng bắt đầu lời ra tiếng vào khi bố mẹ chồng nói xấu con dâu, không những nói sau lưng mà còn trước mặt. Khi nhà bố mẹ chồng có sổ đỏ đứng tên chồng mình. Anh rể mượn để vay kinh doanh. Vợ chồng mình vay ké 200tr nhưng kết quả là mình không được vay 1 đồng nào. Mình tức cũng để trong lòng thôi vì cũng nghĩ anh em trong nhà nói chuyện tiền nong không hay.
Rồi chính chị chồng mình lại nói với bố mẹ chồng rằng không cho nó vay tiền nên mặt nó nặng ra không vừa lòng, rồi nói này nọ trên facebook. Thật tâm trong lòng mình,mình không muốn dây, không muốn động vào anh chị ấy. Rồi bố mẹ chồng không hiểu đầu đuôi, gọi điện cho bố mẹ đẻ mình nói rằng con nhà bà nó thế này thế nọ. 1 nỗi nhục không tả nổi khi về đến nhà bị bố mẹ chồng mắng “mày cậy có tý chữ mày oai, mày muốn làm xấu mặt bố mẹ chồng này. Mày lấy chồng về đây, đã làm gì cho bố mẹ chồng mày” mình trích nguyên văn câu nói đến chết mình vẫn để bụng. Lúc đó chỉ có 2 mẹ con ôm nhau khóc thôi.
Uh mình nhịn cho êm cửa nhà, nhưng giờ mình nghĩ lại là quá ngu ngóc, chính vì cái nhẫn nhịn đưa mình đi tới ngõ cụt này. Chuyện đó qua rồi chuyện khác tới, khi đã bị xúc phạm và coi thường lại bị để ý thêm nhiều, để ý buôn bán. Còn nói những lời thô tục khi trên nhà ngoại nhà mình có cỗ, ngồi 7-8 mâm cơm nói xấu con dâu. Thật không thể hiểu nổi bố chồng như vậy. Bố mình hay nghĩ lại gia trưởng, nói 2 mẹ con không ra gì bảo con hư tại mẹ. Tiếp đến là những lời cạnh khoé buôn bán, bỏ tiền lớn thu tiền lẻ, bán không có tiền. Nói thật mình buôn bán cũng chỉ đủ nuôi bản thân và con, con thì còn thuốc thang, cũng đâu có xin ai đồng nào. Mình vẫn chấp nhận đi về về phải nhìn bộ mặt nặng như chì của bố mẹ chồng.
Rồi mình bán hàng hoa tết ở chợ phải ngủ ngoài chợ. Chồng về nói với bố mẹ là đau lưng, họ lại gọi điện nói “ai cho mày bán để con tao đau lưng ra đấy thì khổ”, 1 mình lại lo hết, không cần chồng hộ. Nhờ ông bà chăm con cho đến 30 tết về thì được 1 câu nói “nhà có 1 con dâu mà chưa năm nào dọn nhà tết”. Trong khi đó mình bận không sắm tết đã đưa cho ông bà 5tr, trong khi đó bố mẹ đẻ còn chưa có. Bố mẹ chồng mình nhàn rỗi lắm, sáng dậy 7h ăn sáng, xong xem tivi, trưa nấu cơm, ngủ 1 giấc dậy chiều nấu cơm. Có 2 ông bà ăn thôi với thằng cháu 2,5 tuổi là con mình. Vậy còn mình quay các kiểu chỉ mong kiếm được tiền lo sau này.
Cứ như thế đến 1 năm gần đây mình mang thai đứa thứ 2, buôn bán không được suôn sẻ thì mình vay bố mẹ chồng 50tr. Chẳng biết ông bà cộng nóng nguội gì giờ là 100tr,cãi không nổi. Với anh rể thì 100tr thành 200tr, Giờ bắt đầu đi lu loa với anh em họ hàng là mình sắp vỡ nợ, làm ăn không đâu vào đâu. Nói thật là mình có nợ 500 tr thì cũng không bao giờ đến lượt bố mẹ chồng phải trả nợ cho mình. Nó chẳng đáng gì số với những lời nói xúc phạm dưới đây.
Hiện tại mình bán thêm hàng ăn uống, tuy bận nhưng cũng có đồng ra đồng vào, nhưng lại phải về muộn. Khi sinh đứa thứ 2 xong mình không muốn con bé ăn sữa ngoài nên cho con bé đi ra cửa hàng theo mẹ, sáng đi tối về. Bố mẹ chồng lại nghĩ mình không khiến ông bà trông, bắt đầu soi mói, và đi nói xấu, trách về muộn, không chăm lo cho thằng lớn, không cho học hành, học hành gì khi bây giờ con mình 4 tuổi. 10h tối về bắt đầu tắm rửa, cho con bé ăn, cho 2 đứa ngủ cũng 12h, mà con bé thứ 2 thì quấy, từ tháng thứ 2, vợ chồng thay nhau bế tới sáng. Bây giờ 9 tháng nhưng giấc của nó 2h sáng trở ra.
Cả ngày vất vả mới được nằm, 7h sáng đã dậy. Bố mẹ chồng lại nói “ngủ trương mắt 8h chưa dậy cho con ăn uống, con người ta 6h dậy rồi, đi mà xem con người ta kìa. Làm ăn thì vay lung tung, bắt chồng đi ship hàng khi nó đi làm cả ngày, giờ giấc thì không khoa học, tao kinh doanh nên tao biết chứ”. Lời nói đau nghiến và hành động chỉ tay vào mặt khiến mình không chịu nổi. Không hiểu sao lúc đó mình vẫn im không cãi nửa lời,
Mình ức quá hôm sau lại cho con bé ra quầy cùng mẹ, được 2 ngày về nói để con bé ở nhà. “Mày muốn làm gì thì làm, ăn ở đâu thì ăn nhưng nhà tao chỉ có 1 thằng con trai, tao không bao giờ cho nó ra ở riêng hay ăn riêng”, thằng Chồng mình nó ngồi im, không nói gì. Tiếp là nói “mày về làm dâu nhà này chưa bao giờ gọi là bố là mẹ được 1 câu, chưa thấy bao giờ nấu được bữa cơm, quét nhà, hay rửa ấm chén, về đến nhà mặt lì ra. Mày phải vui vẻ cái mặt lên không tao gọi bố mẹ mày xuống”. Ôi những câu nói bất hủ mà đến chết vẫn nhớ như in. Khi chưa đẻ không gọi bố mẹ thì gọi gì, khi có con gọi ông bà thì chết ai, không nấu cơm mà chặt gà gọi con dâu, thật sự không sống nổi
Nên mình ức quá viết cái đơn ly hôn để trên nóc tủ, để ông bà ấy biết. Rồi cái gì đến cũng đến, là cuộc họp gia đình có mặt của cả bố mẹ đẻ mình. Mình quyết định ghi âm, để sau này lôi ra ngẫm. Bố mẹ đẻ lo lắng . Mẹ mình cũng dặn trước với cái tính của bố mình là quá khó tính, mẹ bảo hôm nay cứ để con nó nói bố đừng mắng nó xem chuyên thế nào. Mình lo lắng như kiểu sắp bị cho vào máy chém.
Ông bố chồng bắt đầu nói lý do gọi ông bà xuống đây là hỏi rõ vẫn đề sao nó đòi ly hôn, được 2 câu bắt đầu lôi con dâu ra nói xấu, điêu ngoa trắng trợn. 1 -2 lần mình nói lại ông bảo “thì bố xin lỗi” sau tình hình căng bà mẹ chồng nhảy vào. Rồi bố mình bắt đầu không cho mình nói và bảo “thôi em sẽ nói cháu sau”. Cái kiểu của bố mình là muốn êm cửa nhà, không muốn to chuyện nên cứ bắt mình ngồi im không nói. Trong khi đó bố chồng cứ chỉ thẳng tay vào mặt mình bố mình và mẹ mình nói. Hôm đó coi như mình sai hết, chồng mình là cái bù nhìn không nói được một câu nào.
Mình ức quá bỏ ra ngoài đi lang thang. Chồng với mẹ đẻ lo mình nghĩ quẩn nên đi tìm. Mình về không thấy bố mẹ chồng đâu, thực ra họ đi ngủ hết rồi. Thực tế thì chưa bao giờ mình cãi bố mẹ chồng câu nào trừ hôm đó. Thế là mình vẫn chưa nói được lý đo sao mình viết đơn ly hôn. Nếu hôm đó bố mình không cấm thì có khi ông bà ấy lại nghĩ khác. Mình muốn dọa chỉ để nói là cho anh ý lấy vợ mới để theo ý ông bà, còn con chỉ được như thế thôi. 1 người con biết đẻ 1 trai 1 gái, biết làm ăn không ỷ lại, biết nhường nhịn, biết trên dưới thì giờ ông bà ý muốn thế nào nữa.
Được 1 tuần nhà im lặng, bố mẹ chồng không muốn thấy mặt. Mình cũng không muốn nhìn. Nhà vắng tanh, nhiều lúc muốn ngủ trên của hàng không muốn về. Nhưng lại nghĩ thương thằng con lớn rồi lại bị trách mẹ nó không để ý.Rồi tự nhiên bố mẹ mình lại xuống bảo để đón thằng anh lên chơi. Nào ngờ khi mình không ở nhà, bố mẹ mình bị 1 trận như tát nước. Khi nghe mẹ mình kể lại mà hai mẹ con khóc, nghĩ khổ cho con.
Nào là “tôi cũng chẳng cần nó tốt thì tôi tốt lại không thì giải thoát đi, làm ăn nợ chồng chất ai trả. Ông bà tôn trọng tôi thì tôi tôn trọng lại không thì thôi, không có con mẹ nào như nó, không để ý đến con”. Họ nói nhiều lắm. Bố tôi cắm mặt xuống. Toàn những chuyện không đâu. Nếu tôi cãi thì bảo láo cũng được nhưng tôi đâu có cãi. Hay tôi cờ bạc, trai gái, hay làm gì nên tội thì đã đành. Đây chỉ vì tôi không có tiền, mải làm ăn nên người ta coi thường tôi, coi thường cả bố mẹ tôi
Ngẫm cho đến giờ không biết tôi phải kho mấy trăm lần khi ở nhà này. Giờ thì đi rêu rao nói xấu tôi không bao giờ cho đồng nào. Nói không khiến trông con, nói nó mà bỏ tôi cho bỏ luôn lấy vợ khác, đây là chị dâu nghe được khi vợ chồng nhà bác nói chuyện lại. Cũng cảnh làm dâu chị ấy cũng thấy mệt thay cho mình. Chỉ nghe thấy điêu ngoa đã khổ rồi. Còn nói mặt không vui vẻ. Nói thật không có đứa con dâu nào mà nó vui vẻ khi bị bố mẹ chồng sỉ nhục như thế. Chắc nó mất não. Hôm trước chửi hôm sao bảo cười. Ai cười được
Được ông chồng mình. Mình muốn ra ở riêng thì bảo không.Thật vậy, bỏ vợ lấy vợ khác chứ bố mẹ có 1. Bây giờ mọi người khuyên mình nên làm gì. Nếu cứ sống vậy thì chắc không nổi vì bệnh thần kinh hoặc áp lực. Con còn nhỏ nhưng không được nghỉ ngơi, lại phải suy nghĩ quá nhiều. Còn nợ đằng nhà chồng thì bố mẹ đẻ mình bảo thôi cái số nó khổ cố chịu. Cho vay cái sổ đỏ mà trả ông bà ta cho đỡ dính dáng. Còn từ giờ bố mẹ không dám xuống nhà chồng con nữa. Sai thì sửa. Nợ thì trả. Phải sống cho con cho bố mẹ.
Mình không muốn con mình không có bố nhưng nếu cứ tiếp tục mình không sống nổi. Người ta nói không ưa thì dưa có dòi. Mình phải thành đạt để chứng minh mình không phải là đứa vô dụng.
singlemum.vn