Xin chào hội Mẹ đơn thân, em năm nay 25 tuổi vừa kết hôn không lâu và đang mang thai tháng thứ 8. Em và chồng (27t) đang xảy ra mâu thuẫn nhưng em không biết nên làm thế nào cả.
- Làm mẹ đơn thân chưa bao giờ là điều dễ dàng
- Cuộc đời dường như chưa bao giờ nhẹ nhàng với mình.
- Hạnh phúc phải được đánh đổi bằng khổ đau
Từ khi mang thai được 4 tháng chồng em có xin phép ba mẹ đẻ cho em được về nhà để nghỉ ngơi và dưỡng sức khỏe. Em cũng rất vui vì được ở gần ba mẹ, mỗi cuối tuần chồng về thăm em 1 lần. Cho đến tuần trước chồng em có xin phép ba mẹ cho 2, 3 người bạn đồng nghiệp về chơi. Nhưng cùng ngày đó em gái của em cũng ra mắt gia đình 2 bên. Mẹ em thấy bạn của chồng 2, 3 người cũng không sao nên đồng ý. Nhưng sau chồng em báo lại về tổng cộng 9 người thì mẹ em nói nếu vậy thì dời lại vì đông quá mẹ lo không xuể và nhà cũng có việc quan trọng.
Vậy mà chồng em không chịu dời lại, cứ đòi phải hôm đó về, rồi cuối cùng hủy không cho bạn bè về, kể cả chồng em cũng không về luôn và nói ba mẹ em phân biệt đối xử, có lẽ chồng em nghĩ như vậy mất uy tín với bạn bè. Gần 1 năm nay chồng em làm ăn thất bại kinh tế không có để lo tốt cho vợ con rồi phân bì với ông em rể tương lai mà nổi máu sỉ diện lên. Nếu chồng em suy nghĩ như vậy thì thật ích kỷ..
Mới hôm kia bảo em bây giờ phải về quê chồng để chuẩn bị sinh, không cho em ở nhà mẹ đẻ nữa. Em sắp sinh không thể đi xa và mẹ chồng em cũng không cho về vì bà còn chăm 2 cháu nhỏ và bị đau lưng nên không lo tốt cho em ở cữ được. Nên em nói em sẽ ở lại nhà mẹ đẻ để sinh, vậy mà chồng em đùng đùng giận lên nói em lấy chồng không theo chồng, không nghe lời chồng, bảo em nếu về quê chồng thì chồng lo còn ở với mẹ thì để mẹ lo, chồng em không lo nữa, cũng không về thăm em luôn, khi nào em sinh cần thì gọi chồng về không cần thì thôi (trong khi em ở nhà mẹ đẻ toàn bộ mẹ em lo hết, chồng em chưa bao giờ gửi tiền cho vợ hay mua cho vợ 1 hộp sữa nữa).

Em chỉ muốn một gia đình yên ấm, vậy mà….
Bây giờ còn không quan tâm đến sự an nguy của mẹ con em, thậm chí em nói để em sinh xong rồi tính vì ở cữ trong tháng rất quan trọng. Chồng em nói ở cữ đâu cần hết 1 tháng, em bó tay toàn tập luôn, chồng nói như vậy em càng không dám đi mà kiên quyết ở lại vì sức khỏe của mẹ con em. Chồng em càng quá quắt hơn khi nói không muốn về nhà và gặp ba mẹ em nữa, chán gia đình em lắm rồi, đòi chia tay, đòi ly hôn tùm lum, và nói em khi nào xa được gia đình thì hãy liên lạc còn không thì đừng liên lạc nữa.
Chồng em không quan tâm đến em và kêu em cũng đừng can thiệp chồng em làm gì. Bây giờ đến cả ba mẹ mà anh ta còn không tôn trọng thì em biết nghĩ thế nào đây. Em không ngờ chỉ vì 1 chuyện nhỏ như vậy chỉ mới 3 ngày chồng em lại như trở thành 1 con người khác. Giờ tụi em không liên lạc với nhau. Em rất buồn, sợ ảnh hưởng đến con nên đã rất cố gắng rồi. Đôi lúc em nghĩ đến tình cảm mấy năm mà chúng em đã gắn bó, những khó khăn đã trải qua chỉ vì 1 phút nông cạn mà chồng em cuốn phăng đi tất cả hay sao.
Em rất mong sau khi sinh xong để con cứng cáp gia đình nhỏ của em sẽ được sum vầy, vậy mà…Em vẫn mong đây là phút nông nổi nhất thời của chồng, rồi anh ta sẽ suy nghĩ chín chắn hơn, còn nếu không em cũng sẽ quyết định kết thúc, chỉ thương cho con của em thôi. Em nên làm sao mới đúng