Cuộc đời này thật biết đùa. Yêu nhau 4 năm là những tháng ngày yêu nhau, bên nhau vui thì ít buồn thì nhiều. Giận hờn thậm chí chia tay mấy tháng trời, 2 người dường như tìm được người mới. Vậy mà duyên số không thể nào mà tách rời nhau.
- Chọn lấy anh là sai lầm lớn nhất cuộc đời tôi
- 365 ngày thiếu vắng tình cha
- Mẹ sẽ không hối hận vì từng yêu ba con và có con
Anh nói sẽ làm cho mình được hạnh phúc, lấy mình về nói gì anh cũng nghe, cũng chiều. Anh sẽ thương yêu này nọ. Nói nhiều lắm thậm chí là quỳ xuống van xin tình yêu của mình nữa. Lúc đó mình thấy cũng lạ, yêu nhau lâu thế những lúc chia tay có khi nào anh cần đến mình đâu, toàn là mình chủ động nhắn tin làm lành níu kéo. Lúc anh và mình chia tay, mỗi người có một người mới rồi. Anh lại nói không thể quên mình, muốn lấy mình bằng được, bảo là lấy người kia em sẽ khổ này nọ. Nhưng lúc đó mình cũng nghĩ, thấy anh thật tội nghiệp và nghĩ anh sẽ làm được như lời anh nói và mình đã tin anh, quay lại đồng ý lấy anh.
Vậy là mình và anh làm đám cưới. Đám cưới đã xong, thời gian đầu mình thấy kha khá hạnh phúc thôi. Nhưng không bao lâu vì chuyện không đáng mà anh dần hiện lộ nguyên hình tính xấu của anh. Anh không làm như những khi anh hứa với mình trước khi lấy nữa thay vào đó anh quát mắng mình. Mình ngỡ ngàng vì anh lúc trước với giờ hoàn toàn khác.Vậy là mình chịu im lặng cho nó qua. Vài tháng nhận được tin vui mình đã mang bầu. Mình nghén mệt vô cùng, nhiều lúc cũng không muốn làm gì hết. Mình không thể đi làm được và mình ở nhà. Lúc mình khỏe sẽ phụ mẹ chồng giúp việc nhà.

Cuộc sống hôn nhân không như những gì tôi nghĩ
Lúc mình mệt mình nằm bật nhạc nghe cho vui anh đi làm về thấy mình nghe nhạc buồn thế là ghen mình với người yêu cũ, thế là mình và anh cãi nhau. Anh đánh mình khi mang bầu. Mình lấy tay đỡ trả, anh lại đánh mình đau hơn. Lúc đó mình hoàn toàn thất vọng. Hình ảnh đẹp của người chồng trong mình giờ là 1 con quỷ dữ. Mình ngồi khóc, bố chồng đi ngang thấy mình nói “cưới dâu về chẳng được cái gì, sướng quá ngồi đó mà khóc.” Rồi nói này nọ chướng tai kinh khủng. Lúc đó, mình chỉ biết nghĩ đến con mà cố gắng. Cứ thế thời gian dần trôi, cũng có nhiều chuyện xảy ra nhưng mình xem đó là chuyện vặt, không tính, bỏ qua hết
Mình hết nghén ở tháng thư ́ 4. Mình quyết định đi làm. Mình tiêu bằng đồng tiền của mình. Dù bầu bí vất vả nhưng mình kkhông hề xin tiền của chồng. Lúc mình mải mê làm việc anh đến chơi, tình cờ cầm máy mình. Mình không biết anh thấy hình ảnh ở trên mạng hay ở đâu, thây ́ảnh người yêu cũ trước đó, vì lấy anh mình đã đổi số chặn fb rồi, không hề liên lạc gì hết mà anh ghen mình đánh mình, nói những câu man rợ, còn đòi đưa mình xuống trả bên ngoại.
Mình ấm ức vì mình và anh chia tay trước đó, rồi mình yêu người khác, cũng chuẩn bị lấy người đó thì anh tới van xin này nọ, giờ lấy về ghen tuông đánh đập vô cớ. Mình vẫn chịu về đến khi sinh con. Trong tháng cữ mình mới hiểu rõ chồng và mẹ chồng. Trong mắt mình giờ họ không đẹp như mình nghĩ lúc đầu, tồi tệ lắm. Trong đầu mình chỉ có suy nghĩ là đợi con cứng cáp sẽ rời khỏi nhà này ngay lập tức
Ngày tháng dần trôi, trong nhà không vắng tiếng chửi, tiếng cãi vã của chồng và bố mẹ chồng. Cãi nhau liên tục trong vài ngày liền, mình khuyên chồng không đươc, bố mẹ chồng cũng ghét lây mình Mình ăn ở đâu đến nỗi đâu. Trong nhà ngột ngạt, nào là thách thức ở riêng này nọ, tùm lum. Mình nói nhỏ nhẹ với chồng, nhịn cha mẹ 1 tí có sao đâu, nếu không hợp được thì ở riêng nhưng chồng không chịu. Lúc chửi nhau với ông bà thì nói không cần, đến khi chuyện êm thì lại khác. Những ngày trôi qua câu chuyện vẫn thế, mình không thể chịu được những lời nói thô tục từ chồng dành cho cho bố mẹ chồng, nghe mà cay đắng.
Mình không thể thuyết phục được chồng nữa. Mình nói nếu tình trạng thế này thì 2 mẹ con ra ở riêng, chồng nói mặc kệ. Và ngay đúng lúc ba mẹ chồng đi chợ về, có tiếng chửi nhau bên nhà hàng xóm. Mình không biết nhà bố mẹ chồng đã từng chửi nhau, ghét nhau từ trước. Nhà hàng xóm, mình hay qua mua lặt vặt, không hề nói gì hết. Ấy vậy mà bố mẹ chồng chửi cả mình. Oan ức mình đưa con ra đi, thế mà không được

Hết duyên thì tôi xin chọn chữ Buông
Mình biết không thể đấu lại được, không thể nói gì hơn. Mình ôm con ra đi, thuê nhà ở một mình. Ly thân được 1 năm, vợ chồng quay lại ở riêng. Được gần 1 năm, mình quyết định giải thoát, suy nghĩ rất nhiều rồi mình viết đơn ly hôn. Dù mình chăm sóc chồng con chu đáo, thực sự mình cũng rất yêu chồng. Khi chưa có con, chồng là số 1, đến khi có con, mình vẫn xem chồng với con gộp lại thành 1, chăm chồng con hết sức vậy mà chút xíu sóng gió, chồng không làm chủ được bản thân, bỏ rơi 2 mẹ con cho đến giờ
Vài tháng đầu mình định níu kéo chồng vì thương con, định vợ chồng gặp nói chuyện cho thông rồi về nhưng chồng đi làm xa chưa gặp, chưa nói chuyện được thì nghe tin bố chồng mất. Mình vẫn về lo mai táng cho ông hết 3 ngày. Anh em và chồng nói mình về ở, mình cũng ý định về. Trong khi chồng mình chưa nói rõ mâu thuẫn giữa mình và chồng trước đó, cũng đang còn ấm ức. Vì con nên mình nói với chồng “ đã xảy ra nhiều chuyện, thậm chí đã ra tòa, nên xuống nói rõ với ông bà ngoại những khúc mắc chưa thông” Anh em và mẹ chồng, rồi chồng nói “ tự đi thì tự về, chẳng có gì phải nói với ông bà ngoại cả”. Lúc này thì không còn gì để nói nữa. Mình ôm con đi về. Mình nghĩa không thương, không tôn trọng mình thì bố mẹ mình là cái gì trong mắt họ. Nếu là người chồng tốt, đau phải để vợ phải viết đơn ly hôn
Chẳng qua tôi nhẫn nhục vì thương con, lo công việc của bố chồng. Mấy ngày nay tôi vẫn đưa con lên thắp hương cho bố chồng. Thật sự mọi chuyện xảy ra là cái số phận, không ở cùng nhau được nữa thì đổ hết duyên nợ nên mình buông 1 cách thoải mái. Lúc đầu mình đau khổ lắm vì lúc yêu thì chồng hứa này hứa nọ, đến khi lấy về mới tí sóng gió đã không thể bảo vệ vợ con
Chuyện chấm dứt từ đây.Buồn lắm các mom à, giờ không biết cố gắng như thế nào đây nữa. Mỗi lần chồng vào đón con đi chơi mà tim mình như muốn rớt. Có mom nào giống hoàn cảnh như mình không? Mom nào vượt qua được rồi thì cho mình lời khuyên với. Cfsmedonthan!