Mẹ từng nghĩ ông trời thật bất công khi lấy đi của mẹ tất cả. Bao năm bôn ba vật lộn với cuộc sống. Mẹ lập gia đình rồi tay trắng vẫn là tay trắng khi mẹ không thể có bầu được mặc dù đã chạy chữa rất nhiều.
Ly hôn chồng mẹ trở về bên ông bà ngoại với hai bàn tay trắng. Mẹ thất vọng và đau đớn khi nghĩ mình không bao giờ có được hạnh phúc của người phụ nữ. Đó là được làm mẹ. Mẹ như con thiêu thân lao vào vòng xoáy cuộc đời, vui với những cuộc vui thâu đêm suốt sáng. Cho tới một ngày ba con trở về tìm lại mẹ sau mười lăm năm xa cách. Tình yêu của cái thủơ học trò lại trỗi dậy.
Bằng tình yêu chân thật của mình, ba con đã làm tan tảng băng lạnh trong mẹ và cho mẹ niềm tin yêu cuộc sống. Ba mẹ đến với nhau không thể công khai được nhưng mẹ hiểu tình cảm của ba con. Ba mẹ thật hạnh phúc khi bác sĩ nói mẹ có mang được hai tháng. Mẹ đã khóc thật nhiều trong hạnh phúc. Rồi ba con lại ra đi.Những tháng ngày mang thai con. Mình mẹ phải trải qua rất nhiều vất vả. Người khen, kẻ chê, nhưng mẹ vượt qua hết chỉ mong con của mẹ được bình an.
Mẹ không bao giờ trách ba con khi đã không cho mẹ được một danh phận. Không cho cọn được hạnh phúc trọn vẹn của một giạ đình. Mẹ luôn cảm ơn vì ba con đã mang con đến với mẹ. Nhưng con hãy nhớ. Ba con sẽ luôn nhớ và yêu thương con. Nay Minh Khang của mẹ đã được hơn một tháng rồi. Mẹ mong con khỏe mạnh. Yêu con thật nhiều. Mẹ sẽ cố gắng bù đắp cho con.Yêu zai thối của mẹ.
Cfsmedonthan