Chuyện xảy ra cách đây 6 năm khi tôi bước chân lên sài gòn học được 6 tháng. Người đàn ông đó học trên tôi 1 khóa. Anh ta cũng chẳng giàu có gì, chỉ là học chung tiếng Anh với nhau cùng nhóm.
- Chỉ vì sự ích kỷ của mình mà chồng nỡ làm khổ mẹ con em
- Làm mẹ đơn thân chưa bao giờ là điều dễ dàng
- Cuộc đời dường như chưa bao giờ nhẹ nhàng với mình.
Có thể lần đầu tiên tôi thấy nói chuyện hợp nên tôi dần có cảm tình. Chuyện gì đến sẽ đến hôm đó sinh nhật anh ta, tôi uống chút rượu và trao thân cho người đó, đúng vì tôi thương nên tôi không tiếc.
Sau 2 lần làm chuyện đó, tôi có thai. Khi nói chuyện với người đàn ông đó thì anh ta cười khẩy nói: “Tôi là gốc sài gòn mà phải lấy 1 người như cô sao, bỏ cái thai đi” Rồi anh ta nói mẹ anh ta và cả 2 người đó ép tôi lên xe taxi đến bệnh viện phá thai. Khi vào phòng cả 2 con người đó nở nụ cười đắc thắng. Vì tôi nghĩ mình làm mình chịu được và tôi cũng là 1 đứa con gái bên đạo công giáo nên tôi nhờ bác sĩ và cô y tá đó ra nói với họ là tôi phá xong rồi. Sau khi vào phòng nói chuyện với bác sĩ 30 phút, cả 2 mẹ con nó thở dài như trút được gánh nặng. Người đó đã ném cho tôi 3 triệu nói là để bồi thường. Vâng! Đối với người con gái, như vậy là quá nhục, …
Tôi quyết định nghỉ học để làm việc lấy tiền sinh con. Khi biết cái thai là sinh đôi tôi đã rất vui vì quyết định của mình. Về nhà tôi bị ba mẹ từ mặt vì đã bôi do trát trấu vào gia đình. Chỉ có mẹ là thương còn ba tôi mang nặng tư tưởng ngày xưa đuổi tôi thẳng ra đường. Cho đến bây giờ các ngày lễ tết tôi cũng không được bước chân vào nhà. Cái giá tôi trả cho người đàn ông đó quá đắng…

Tôi sẽ không quên giây phút anh ném 3 triệu vào người tôi và nói là bồi thường
6 năm rồi tôi cắt đứt liên lạc người cũ. Tôi 1 mình làm mọi việc có thể để cho 2 con không thiệt thòi. Vậy nhưng khi thằng kia gặp được người bạn của tôi, biết tôi sinh con cho họ gia đình đó, đã quay về đây cầu xin, đòi tôi cho 1 đứa con về nuôi. Vậy tôi hỏi nếu là tôi thì mọi người làm gì? Van xin để tôi cho con ư? Tôi không phải là loại người đẻ thuê. Với tôi, con của họ đã chết từ cái ngày ép tôi đến bệnh viện rồi… Quay về đây làm gì để tôi khinh????
Khi tôi trong cơn đau đớn nhất họ cười. Khi tôi nhục nhã nhất họ vui. Sáu năm rồi người tôi có lỗi nhất chính là ba mẹ tôi, vì tôi là niềm tự hào của gia đình nhưng chính tôi đã dập tắt nó. Tôi chỉ hận là tôi ngu nhưng quyết định sinh ra 2 con, làm mẹ đơn thân và nuôi đến giờ tôi không ân hận. Làng xóm, bạn bè từng cười trên nỗi đau cả tinh thần và thể xác tôi.. Thế mà tôi vẫn sống và giờ người nể tôi phục tôi chính là họ. Vậy giờ đây sao lại van xin tôi?
cfsmedonthan!