Cuộc đời của 1 con người, nhất là cuộc đời của người phụ nữ, không phải vì ai mà sống, vì ai mà “không thể sống được nếu thiếu” mà là sống cho bản thân mình. Người ta bỏ rơi bạn, coi thường bạn, ruồng rẫy bạn thì cách trả thù hoàn hảo nhất chính là hãy sống một cuộc đời thật hạnh phúc.
-> Em đã ly hôn thì đã sao, em tuyết đối không phải là “đàn bà cũ”
Bạn trở thành mẹ đơn thân là bởi vì nguyên nhân gì? Đa phần là vì người đàn ông mà bạn gọi là “chồng” nhỉ? Hợp pháp hay không hợp pháp thì cũng là người đàn ông mà bạn nghĩ sẽ là “chồng” của bạn cả đời. Nhưng rồi người ta cũng bỏ bạn mà đi. Và cho dù là nguyên nhân gì thì người đó cũng là “kẻ phản bội”, phản bội lại niềm tin và tĩn ngưỡng tình yêu của bạn dành cho anh ta, phải không?
Đã từng là tất cả, rồi bỗng chốc không là gì cả. Đàn ông tàn nhẫn lắm, lúc quay lưng đi là bỏ lại mọi thứ sau lưng: người đàn bà họ đã từng yêu và con thơ chẳng hay biết gì. Đàn bà thì lại khác, phút chốc bị ruồng rẫy, bị phản bội, họ bơ vơ và mất đi điểm tựa. Họ không thể dễ dàng nói bỏ là bỏ được, cái dư âm của việc bị phản bội sẽ cứ đeo đẳng họ mãi, đau đớn nhiều khi tưởng chừng không thở nổi.
Nhưng mà vết thương nào rồi cũng sẽ lành, cùng lắm là để lại vết sẹo to để nhắc nhở người bị thương rằng tại sao lại có nó. Bị phản bội 1 lần thì đã sao, thêm 1, 2 lần nữa cũng chả sao. Cuộc đời này là một chuỗi vấp ngã, có khảo nghiệm thì mới có mãn nguyện. Nếu người đàn ông phản bội bạn, bạn ủ ê và sầu não thì cho ai xem. Người ta lại cười vào mặt bạn cho đấy. Nên thay vì buồn bã và đau khổ thì sao không cười 1 cái thật tươi rồi nói “may quá, may mà không phải sống vơi 1 tên khốn nạn cả cuộc đời”
Cuộc đời của 1 con người, nhất là cuộc đời của người phụ nữ, không phải vì ai mà sống, vì ai mà “không thể sống được nếu thiếu” mà là sống cho bản thân mình. Người ta bỏ rơi bạn, coi thường bạn, ruồng rẫy bạn thì hãy sống sao cho người ta phải cảm thấy nuối tiếc khi nhìn thấy bạn ở tương lai. Chúng ta là phụ nữ, chúng ta có niềm kiêu hãnh của riêng mình.
Medonthan!