Tôi đã đọc và theo dõi nhiều bài viết của các mẹ. Buồn có, vui có, hạnh phúc có, khổ đau có khi là người mẹ đơn thân. Có người do hoàn cảnh xô đẩy, có người lựa chọn. Tôi cũng là một bà mẹ đơn thân cũng chả biết xếp vào dòng đời xô đẩy hay mong muốn. Nay tôi mới dám viết vài dòng vì những tâm sự chẳng thể nói cùng ai.
- Cuộc hôn nhân này chỉ còn lại lớp vỏ bọc giả dối mà thôi
- Cuộc đời này không đơn giản như em nghĩ!
- Ngày con sinh ra đời là ngày hạnh phúc nhất đời mẹ
Tôi 30, hiện có một văn phòng dịch vụ nho nhỏ đủ cho cuộc sống không quá vất vả và lo cho ba mẹ. Tôi cũng mới sinh em bé được 40 ngày tuổi. Tôi đang hạnh phúc vì được ôm thiên thần bé nhỏ vào lòng nhưng đâu đó trong tâm hồn là nỗi xót xa tủi thân vì tôi làm con tôi thiệt thòi. Câu chuyện của tôi kể có lẽ sẽ viết lại được 1 cuốn tiểu thuyết dài nhưng chia sẻ ngắn gọn với các mẹ.
Ngày tôi 25 tuổi đang là lúc thăng hoa nhất trong cuộc sống, tôi quen anh ta sau mối tình đầu không hồi kết. Tôi yêu anh bằng tình yêu của kẻ chưa bao giờ được yêu, si dại và mù quáng dù biết anh có gia đình nhưng vẫn lao vào như con thiêu thân. Tôi bỏ mặc tất cả sự nghiệp, gia đình, bạn bè theo tiếng gọi con tim. Nam tiến, àm lại từ con số 0 nhưng đươc bên anh ta là tôi bất chấp.
Ổn định cuộc sống tại thành phố mới với vị trí khá cao ủa một tập đoàn lớn và mở 1 quán ăn nho nhỏ để hi vọng giúp đỡ được anh ta lúc khó khăn. Cũng nói thêm anh ta đường đường là giám đốc nhưng thiếu nợ nhiều nơi vì mua nhà, nuôi cả gia đình, vợ không đi làm nên thay vì tôi là bồ được cung phụng thì tôi cung phụng anh. Cuộc sống không ai biết được chữ ngờ. Công việc của tôi không tốt, quán ăn thua lỗ sau 1 năm nam tiến tôi phá sản. Ngày tôi trắng tay, quyết định về Bắc anh ta cũng không giúp đỡ hỏi thăm. Nhưng có lẽ quá yêu anh nên tôi không nhận ra.
Làm lại từ hai bàn tay trắng, trong lúc còn chưa ổn định anh nằng nặc vay tiền, tôi không cho thì giận dỗi , tôi đành mang những đồng vốn chắt bóp ra đưa anh. Mà nhuc nhã thay anh vay tiền trả nợ cho việc đưa gia đình đi Hàn Quốc chơi không đủ tiền, vay giờ phải trả. Còn lúc đó tôi đang cày cuốc khổ sở. Cứ vậy đến khi tôi mở công ty riêng chạy vào guồng, cuộc sống dư dả chút thì bắt đầu công cuộc nuôi anh.
Chả nhiều tháng anh ở với tôi nửa tháng, ăn ở nhà tôi, hết tiền tiêu của tôi. Đi di lịch có nhiêu còn tôi bù, đi nước ngoài tôi trả. Quần áo đồ hiệu tôi mua. Nói nực cười anh ta lương cao nhưng đưa cho vợ con và giải thích rằng người ta (vợ anh ta) thiếu thốn tình cảm nên anh bù vật chất. Tính tôi chưa lấy chưa tham của ai bao giờ cũng chả để ý. Nhưng đến ngày cuối cùng khi anh ta lật bài ngửa tôi cay đắng nhận ra mình chỉ là thứ để anh ta lợi dụng.
Sở dĩ kéo dài được lâu và tôi hết lần này đến làn khác không buông được vì hết lần này đến lần khác anh ta hứa về bên tôi, thể hiện mọi thứ như chuẩn bị, làm tôi tưởng bở kéo dài tận 4 năm, thậm chí tôi và vợ anh ta cũng từng gặp nhau nói chuyện và tưởng rằng hạnh phúc đang đến. Nhưng không, cái ngày tôi nói có bầu anh ta nói anh ta đéo” cần tôi, tôi yêu anh ta vì cái mác và không được lợi gì chắc gì yêu anh ta”.
Trời đất như sụp đổ, anh ta nuôi tôi được ngày nào? Cho tôi được cái gì hay đục đẽo tôi bao năm qua? Đó là ngày anh ta chính thức bước ra khỏi cuộc đời tôi. Không, phải là ngày tôi chính thức gạt anh ta ra khỏi cuộc sống của mình vì sau đó 1 thời gian anh ta thường xuyên nhắn tin gọi điện nhưng tôi luôn chặn hết.
Tôi có bầu đến 2 tháng thì doạ sảy, 1 mình không nói, không tâm sự với ai. Tôi thuê bác sĩ theo dõi riêng và cật lực kiếm tiền cho con. Nỗ lực của tôi được đền đáp đến ngày em bé khoẻ mạnh ra đời dù trong quá trình mang thai mẹ con tôi từng vật lộn giữa sinh tử. Em bé ra đời cũng là lúc tôi thông báo cho gia đình bạn bè. Mọi người đón nhận yêu thương và đùm bọc mẹ con tôi. Em bê trộm vía thương mẹ ngoan ngoãn, khoẻ mạnh.
Điều tôi trách tôi bây giờ nhất là vẫn thường xuyên vào trang cá nhân của anh ta và vợ anh anh ta, theo dõi cuộc sống hạnh phúc của họ và ghen tị. Họ đưa nhau đi chơi, quan tâm nhau càng làm tôi đau nhói. Và điều khổ tâm nhất của tôi chắc có lẽ là cách anh ta chiều chuộng con anh ta. Nhìn sang con mình đang thiêm thiếp ngủ ngon, tôi hận bản thân mình để con tôi thiếu đi điều đó.
Tất cả là lỗi do tôi dù anh ta không xứng đáng nhưng nếu tôi tỉnh táo sáng suốt hơn có lẽ con tôi sẽ không phải tủi thân và cũng sẽ được chăm sóc nâng niu từ một người cha xứng đáng. Tôi biết nói thế mọi người có thể trách mắng hoặc nói tôi này kia, tôi có thể nhận hết nhưng cảm giác nhìn đứa con yêu thiếu đi sự quan tâm đó tôi luôn thấy tội nghiệp.
Cũng có lúc người đàn bà như tôi sẽ có phút yếu lòng rơi nước mắt vì những chuyện không thể nói ra, vì sau đó tôi sẽ phải tiếp tục mạnh mẽ để vừa làm cha vừa làm mẹ để con tôi nên người. Nên hay cứ để khi đêm về những người mẹ như tôi được khóc, được sống là chính mình. Thân!