Gần 5h sáng em ngồi đây viết vài dòng trong nước mắt, hy vọng ai đó có thể cho em lời khuyên. Em thật sự bế tắc quá.
- Mẹ sắp trở thành mẹ đơn thân rồi con yêu ạ
- Mẹ đơn thân- Vấp ngã ở đâu thì hãy đứng lên từ đấy
- Mạnh mẽ cùng mẹ gà con nhé.
Em sinh ra trong một gia đình bình thường, Ba mẹ em vì không thuận với ông bà nội, nên em đã không sống với ba mẹ từ nhỏ. Khi ổn định rồi thì ba mẹ nuôi nấng em, ba mẹ hy sinh tất cả cho em ăn học, tháng 9 vừa rồi em tốt nghiệp đại học nhưng em biết mình mang thai hồi tháng 3. Vì Ba mẹ luôn nghĩ em là đứa con ngoan hiền nên em không dám nói thật. Em cũng có mấy lần ví dụ cho mẹ nghe nếu như em có thai thì sao.. mẹ bảo mẹ tự tử chứ sống sao được nên em sợ quá, giấu luôn. Mà em thương con lắm, em không muốn bỏ nó đi.
Ba mẹ lại rất hy vọng em đi nước ngoài học ( do em được học bổng). Đến tháng 9 tốt nghiệp xong thì bụng cũng to ra, em không thể về thăm nhà ( nhà ba mẹ ở quê) cũng sợ ba mẹ lên thăm, nên em nói liều là em đi học thật… Tính đến hôm nay em được 37 tuần 3 ngày rồi, còn 2 tuần nữa là con em ra đời. Ba mẹ em ở quê lại gặp chuyện không may. Ba làm ăn thất bại, nhà em rơi vào cảnh khốn khó. Em trai em lại mới vừa học đại học năm đầu.
Em ở trọ ở Sài Gòn. Hôm trước em đi ra ngoài, bị ăn trộm bẻ khóa vào nhà, tất cả tiền em dành dụm, latop, xe, và mấy thứ linh tinh mất hết. Em báo công an, làm tờ tường trình, vậy rồi cũng xong, không thấy hồi âm gì cả. Em cùng đường rồi, vì chẳng còn bao lâu nữa là đến ngày sinh. Em mới liều đi nói với bà nội đứa trẻ. Vì nội quá bất ngờ nên em cũng nhận được ánh mắt nghi ngại cũng như trách móc xem thường. Nội bảo em phải nói với cha mẹ em, và để 2 bên người lớn gặp nhau.
Em cũng muốn nói lắm, nhưng bây giờ hoàn cảnh gia đình em vậy.Ba mẹ không biết có chịu đựng được thêm cú shock này không, vì em nói em đã đi du học, hàng xóm, bà con, bạn bè của ba mẹ ai cũng tưởng vậy mà nhà em ở chợ nữa, người ta soi mói đủ điều.Thêm phần mẹ em yếu đuối lắm, em sợ mẹ tự tử thật thì không biết sao. Mẹ em sống rất cổ hủ và truyền thống.
Ngày mai này em phải cho nội đứa trẻ 1 câu trả lời. Em sợ quá, nhà nội cũng khó nữa. Trong đầu em lúc này là hối hận khi nói ra. Em muốn bỏ trốn đi đâu, nhưng bây giờ em lại không có tiền, không người quen, người thân….. Mà bây giờ em nói với ba mẹ, chắc là ba mẹ em không nhìn mặt em. Cho dù vậy cũng còn đỡ hơn em thấy cha mẹ phải sống trong sự dèm pha, chê cười, cộng thêm việc nhà đang rối, mẹ em nghĩ quẩn thì em biết phải làm sao. Em nên thế nào bây giờ, ai cho em một lời khuyên với. Em rất cám ơn mọi người.
Cfsmedonthan.