Con à ! Nếu mai này con lớn lên con có hận vì những quyết định của mẹ . Thì mẹ xin lỗi . mẹ chỉ có thể nói rằng : ” mẹ xin lỗi , xin lỗi em nhiều lắm ” .
- Ba con đâu hả mẹ
- Lần cuối thôi nhé rồi mẹ con mình bình an trong giông bão sắp tới
- Em chỉ muốn con được sống được tồn tại thôi mà!
Vì chỉ có thể lựa chọn này mới giải thoát mẹ và con cả ông bà ngoại con khỏi cái nơi không tình người đó , đi 1 con đường khác của mẹ và con. 1 con đường dù có khó có nhọc nhằn hơn thật nhưng con à mẹ tin mẹ làm được !
19t cái tuổi của lưng chừng cái được gọi là thanh xuân. Mẹ lựa chọn làm mẹ của con 1 người mẹ đơn thân. Ở cái tuổi không lớn cũng không còn nhỏ mẹ trót vô tình có con khi chưa cưới. Ban đầu ba con đã nói mẹ bỏ con đi. Cả sự giận dữ của ngoại, bằng mọi giá mẹ giữ lại con và kết thúc bằng 1 đám cưới. Khi đó con được 3 tháng rồi con ạ ! Sau hơn 5 tháng sau mẹ phải mổ bắt con ra. Do thời gian mang thai con mẹ chịu quá nhiều áp lực. Mẹ làm việc từ lúc bước lên bàn mổ.
Ngày hôm đó. Cách ngày sinh 1 tháng mẹ phải chở hàng cho nhà nội con. Bị té xe con ạ. Về cũng không ai nói gì, mẹ yếu đi do phải thức khuya làm hàng sáng 5h phải dậy mẹ càng mệt hơn mẹ bị ngã. Họ bắt mẹ dấu ngoại, cái gì đến cũng phải đến. Hôm ấy mẹ đau đau lắm đau từ 9h đêm cơ. Sợ bị la chưa tới ngày sinh nen mẹ chịu tới sáng máu ra nhiều lắm.9h sáng mẹ không chịu được nữa nói ba con. Anh ta bảo mẹ : phụ làm đi ,biết có sinh không? Chiều rồi đi. Mẹ Kiu người đưa đi. Ba con vẫn ở nhà, mẹ xuống viện vật lộn với cơn đau cùng bà ngoại. Tới khi kí giấy mổ ba con mới xuất hiện. Mẹ lại tự đi lên phòng mổ, những ngày mẹ nằm viện ngoại Luôn bên mẹ con mình. Ba con ư, ba con bận ngủ rồi. Chưa bao giờ bế con hay pha cho con được bình sữa. Ngày mẹ ra tháng ba con đòi bỏ mẹ vì mẹ ơ cư lâu người nhà họ không thích nói mẹ làm biếng. Mẹ lại nhịn.
Ngày mẹ được đón về bên nội hình như chưa ngày nào mẹ được ngủ hay có người giúp mẹ coi con. Hình như ngày nào mẹ cũng bị hằn học. Bị ba con chửi rủa vì con khóc con la, không được phép giới thiệu cho ngoại con khi không có người giám sát. Con khóc mẹ được bế, con ngủ mẹ không được ôm . Muốn chơi với con mẹ phải canh người. Có ai hay đâu trong thời gian ấy mẹ bị trầm cảm. 1 ngày đẹp trời ba và mẹ cãi nhau. Nội con đuổi mẹ đi, ngoại biết gọi qua họ vẫn nói không có chuyện cho tới lúc ba con nge lời nội vứt đồ lên xe chở mẹ đi. Mẹ lấy mạng mình ra để giành và đưa con đi cùng. Đi giữa 12h trưa, không 1 câu bênh vực. Con được 1 tháng rưỡi mẹ về ngoại trong nước mắt và mang bệnh về.
Mẹ chữa bệnh họ kêu mẹ giả vờ. Mất dạy bỏ đi, ừ thi thích chửi sao chửi đi. Vì ngay mẹ ôm con đi mẹ thề mẹ sẽ không về nhà tù đó nữa. Từng ngay trôi qua mẹ 1 mình chăm sóc con, bán những gì có thể để nuôi con. Ngày mẹ đi mẹ đã không mang duoc gì đi. Chỉ kịp lấy ít tiền mẹ dành cho con. Ấy thế tới lúc này mẹ con mình đi hơn 5 tháng rồi vẫn tự mẹ nuôi con. KHÔNG nhận được từ họ 1 nghìn nào hay 1 hộp sữa cho con. Danh dự với lòng là từ nay dù họ có cho mẹ cung không lấy dù 1 đồng. Mẹ sinh con được thi mẹ nuôi con được.
Ba con đã nói hối hận vì để mẹ sinh con ra. Ừ thì coi như con bất hạnh vì không có ba nhưng yên tâm mẹ sẽ làm thay cả việc đó. Sẽ để con sống va phải sống thật tốt thật sung sướng. Trở thành 1 em bé ngoan.
“Đừng lo Bão Tố Cuộc Đời cứ để vai mẹ gánh. Con chỉ việc mãi cười thôi ”
Mẹ yêu em!!! ❤❤❤6m10d