Con em 27 tháng, từ ngày biết em có bầu, nó quảy mông đi, chặn số điện thoại, huỷ zalo, fb.., rồi đi lấy vợ. Em không buồn kiện tụng hay níu kéo loại người bảo có trách nhiệm nhưng lại bảo đưa em đi …
- Tôi đã làm gì sai để bị anh đối xử tàn nhẫn đến vậy?
- Có người hỏi tôi “Làm mẹ đơn thân có dễ không?”
- Hạnh phúc mắc quá em không mua nổi đâu.
Ngày mà em sinh, bạn em có báo, nó không hỏi thăm dù chỉ 1 câu, con em đầy cử, tháng, năm cũng chưa 1 lần hỏi. Có 1 lần con em ốm, một mình ôm con tủi thân là thế mà nó biết thì chỉ nhắn tin bảo với em là “ có sinh hôm rằm đâu sao mà khó nuôi, làm tội người lớn thế”. Quả thực là em rất muốn chửi thề. Em muốn nhảy cmn vào mồm chửi cút cmn đi.
Một ngày đẹp trời, dạo tết 2017 sang 2018 tự nhiên nó liên lạc với em, xin địa chỉ trọ của em bảo qua thăm con. Xong qua chỗ em làm trút ruột, bảo là vợ bị sảy chạy chữa khắp nơi giờ mới có tin mừng thì lại doạ sảy phải đi viện, xong kêu là chắc anh bị quả báo này kia. Xong rồi thở than kêu là từ ngày cắt liên lạc với em luôn day dứt hối hận chưa đêm nào ngủ ngon.
Ra về còn mừng tuổi con em hẳn 500k. Chanh xả phết nhưng cũng lại than thở khó khăn, chỉ nói hàng tháng hỗ trợ em tiền sữa cho con em. 500k mừng tuổi con em rồi lặn không sủi tăm cô bóng cá. Bẵng đi thời gian, lại ngoi lên, kiểu động viên, an ủi xin phép qua lại thăm con, còn bảo em rằng em đừng giả vờ mạnh mẽ, nếu muốn khóc em cứ khóc cho thoải mái. Rằng kiểu biết trước mặt mọi người em mạnh mẽ như thế nhưng trước nó hãy cứ là em yếu đuối này kia. Buồn nôn.
Qua được 2 lần thăm con em thì lại mất tích không một câu hỏi thăm con em như thế nào. Sữa 1 giọt không thấy, mở mồm ra là thương con thiệt thòi, thương con mẹ nó vất vả. Miệng nói kiểu như hối hận day dứt chưa đêm nào thôi nghĩ cuộc sống của chúng em như thế nào, vất vả ra sao. Nhưng mà sinh nhật con không cho gì thì chớ còn không được cả câu chúc mừng.
Mở miệng cứ xoen xoét xin lỗi với chả hối hận nhưng xin lỗi không có 1 tí chân thành. Chưa ai thèm xin đã than thở khổ sở trước, trong khi suốt ngày đi nọ đi kia. Du lịch chanh xả vô cùng luôn, giờ lại ngoi lên thở ra bài thơ này.
Vốn cũng chẳng muốn phải gay gắt, dù nó từng bỏ rơi em. Em cũng chưa từng nghĩ cấm nó gặp con hay quan tâm con nếu nó thật lòng, không muốn chỉ nhìn vào tiêu cực rồi thành kiến mất niềm tin nhưng cho đến giờ này chả thấy được gì gọi là chân thành hối lỗi. Sống trong nhung lụa lại không cho con được chén cháo mà thở ra là nói triết lý của người nặng lòng suy nghĩ muốn mắc ói.
Cả một bầu trời giả dối, đọc xong mấy dòng thơ kia mà muốn đáp cho vài xe ben đá. Con bà không uống nước lọc sống bằng niềm tin của sách thánh hiền để mà thi thoảng nói mấy câu rồi lớn cho nhà mày đón mà nghĩ “ lớn rồi nó cũng sẽ tự tìm về”. Đến 2 hôm dạy nó nói bố đến nghìn lần nó vẫn chào chú còn không biết phận. Haizzz.
cfsmedonthan!