Cuộc sống hạnh phúc hay bất hạnh theo mỗi người định giá. Nên làm mẹ đơn thân mà yên vui, con cái thành đạt, ngoan ngoãn còn hơn gấp trăm lần có một ông chồng nhậu nhẹt say xỉn tối ngày…
- Những cô gái hiện đại trải lòng về “bà mẹ đơn thân”
- Bộ ảnh ngập tràn hạnh phúc mẹ đơn thân và con trai
- Ngày của mẹ: Nghe tâm sự xót xa của hotgirl làm mẹ đơn thân
Là một nữ văn sĩ hay người bình thường thì một mình nuôi dạy con cái chưa bao giờ là việc dễ dàng?
Phụ nữ chúng ta sau li hôn bao giờ cũng gặp khó khăn trong việc nuôi dạy con cái. Đặc biệt khi bố của con mình ít quan tâm đến. Tôi cũng giống như tất cả các phụ nữ khác khi mang con ra đi. Cuộc sống hai mẹ con ban đầu khá vất vả. Tôi vừa đi làm báo, vừa kinh doanh, vừa tự mình chăm sóc con gái. Lúc đó cũng may cháu đã 10 tuổi rồi nên tôi cũng nhàn hơn chút bởi cháu đã tự làm được các việc học hành hay vệ sinh cá nhân. Vật chất với một đứa trẻ không phải là điều đáng lo lắng, nhưng chuyện dạy dỗ con cho nghiêm khắc là cả một vấn đề. Tôi vừa làm mẹ đủ dịu dàng chia sẻ với con, nhưng cũng rất cương quyết và nghiêm khắc khi con nhõng nhẽo. Từ lúc cháu nhỏ, tôi đã xử lí ngay những tật nhõng nhẽo của con gái nên sau này hình như cháu cũng có phần hơi giống tôi: đó là cháu ít khi dỗi hờn nhõng nhẽo vòi vĩnh như các cháu gái khác.
Mặc kệ những khó khăn, chị luôn tỏ ra là một người phụ nữ mạnh mẽ trong cuộc sống
Chị đã làm thế nào để con phát triển tốt về thể chất cùng tinh thần?
Ngay từ lúc con gái còn nhỏ, tôi đã đầu tư cho cháu học tiếng Anh tại các trung tâm uy tín, dạy cho cháu học giỏi đều các môn học. Và con gái tôi những năm học phổ thông luôn đỗ vào các trường điểm của thành phố. Còn nhớ khi cháu thi vào cấp ba, nếu không là học sinh xuất sắc từ cấp 1 đến hết cấp 2 cháu sẽ không được thi vào cấp 3 vì tôi cho con gái học sớm 1 tuổi lúc vào lớp 1. Bên cạnh việc cho con học ở trường, tôi cũng dành nhiều thời gian ở nhà để cùng học với cháu. Tôi luôn nói về những ước mơ khi người ta lớn lên, về những dự định cho một tương lai và làm thế nào để đạt được những dự định đó. Theo tôi việc định hướng cho con rất quan trọng, bởi khi trẻ bắt đầu có ý thức nếu như cha mẹ không dẫn dắt cháu về công việc trong tương lai căn cứ vào các khả năng của trẻ, thì chắc chắn đứa trẻ dù có khôn ngoan cỡ nào cũng khó định dạng cho mình được chính xác về điều này.
Cô con gái xinh đẹp của chị
Cuộc sống của hai mẹ con tôi những năm tháng ấy tuy không phải dễ dàng nhưng cũng khá yên bình. Có một điều dù bận đến thế nào tôi vẫn tự mình đưa con đi học và đón con về nhà. Tôi luôn liên hệ tốt với nhà trường đặc biệt là các cô giáo chủ nhiệm của cháu để nắm rõ về thời gian học tại trường của cháu như thế nào. Có chuyện gì tôi cũng gợi mở để cháu nói chuyện với mẹ.
Nhớ nhất lần đầu tiên vào ngày sinh nhật, cậu bạn học cùng cháu tặng 1 con gấu bông, cháu về đưa con gấu cho tôi và hỏi mẹ có nên nhận không…Và cho suốt những năm sau này cũng thế, có việc gì ở lớp hay về bạn bè cháu đều kể cho mẹ nghe và hỏi ý kiến mẹ. Làm bạn của con đó là điều tôi luôn nói với tất cả các bà mẹ. Bởi chỉ khi coi cha mẹ giống như một người bạn lớn cháu mới có thể nói hết với bạn những điều mà bạn sẽ vô cùng khó khăn để tìm hiểu và nắm bắt được khi con bạn đã trưởng thành.
Tôi và con gái đến giờ vẫn vậy, chuyện công việc, chuyện yêu đương, cách ứng xử thế nào với một mối quan hệ… Tất thảy những việc đó con gái đều chia sẻ cùng tôi. Và thật yên lòng khi ta biết lúc nào con ta buồn, lúc nào con ta vui…để ta được luôn bên con những khi con cần ta nhất.
Làm thế nào để chị có thể cân bằng được việc kiếm tiền nuôi con cùng dành thời gian để dạy dỗ con?
Hai mẹ con đã dựa vào nhau suốt những năm đầu tiên khó khăn khi tôi xách va li đi thuê nhà khác. Nhưng may mắn cũng đến bởi ngoài làm báo tôi còn có công việc kinh doanh khá tốt. Ban ngày đi làm, lo chạy về đón đưa con, buổi tối tôi cố gắng xong việc ở cửa hàng là chạy về nhà. Được cái ý thức tự giác của con bé rất tốt nên tôi cũng không quá vất vả kèm cặp cháu. Ban đầu bố cháu còn giận mẹ nên ít gặp cháu, nhưng lúc nào tôi cũng dạy con yêu thương bố và cứ chiều cuối tuần tôi lại nói cháu gọi điện cho bố đón về chơi. Sau này cháu lớn lên, quan hệ của cháu với dì và em trai rất tốt. Lúc nào cháu cũng có 2 gia đình để mà chăm bẵm yêu thương.
Năm cháu 14 tuổi tôi quyết định cho cháu đi học ở nước ngoài. Nhiều người nói tôi cho cháu đi lúc bé quá, nhưng tôi đã rèn luyện cho con tính tự lập từ nhỏ nên cũng không e ngại. Sau này tôi cho rằng đó là một quyết định đúng đắn của mình. Vì những năm đó, chỉ thỉnh thoảng tôi sang thăm con những khi rảnh việc, còn lại ngày nào hai mẹ con cũng trao đổi qua điện thoại. Kể cả lúc cháu 20 tuổi rồi, đã vào đại học nhưng đi chơi đâu, với ai, cháu đều điện thoại về hỏi mẹ, và khi trở về nhà bao giờ cháu cũng nhắn tin báo là đã về phòng.
Thực ra để cân bằng giữa việc kiếm tiền và nuôi con, đòi hỏi bạn phải sắp xếp rất khoa học thời gian của mình. Đến giờ tôi cũng không hiểu sao hồi đó tôi lại có đủ sức khỏe để mà làm được nhiều việc đến thế. Mà lại phải tự mình làm không thể nhờ ai. Lúc bí quá, tôi mới nhờ đến gia đình giúp đỡ.
Những gì tôi đi qua giờ cũng nhận được thành quả. Con gái tôi đã học xong thạc sỹ quản trị bán lẻ từ Anh Quốc trở về, cháu giờ là giám đốc đại diện cho 3 nhãn hàng về nữ trang và thời trang cao cấp nổi tiếng thế giới. Cháu cũng tự mua được một căn nhà chung cư khá đắt tiền… Và điều cực quan trọng đó là cháu luôn yêu thương mẹ, hiếu thảo và biết chăm lo cho gia đình cả hai bên nội ngoại. Chỉ là giờ 26 tuổi cháu cũng chưa nghĩ đến việc có gia đình, cháu cười hay nói với mẹ: mẹ đừng sốt ruột, gặp ai thật sự như ý con mới lấy đấy… Ok con gái mẹ, thà muộn mà tìm được đúng người còn hơn sự nhầm lẫn… Tôi nói thế và bây giờ dù mong được bế cháu ngoại lắm rồi nhưng vẫn phải nín thinh..
Chị Đặng Thị Thanh Hương cùng con gái luôn vui vẻ bên nhau
Chị nhớ lúc khó khăn nhất của mình là khi nào? Làm thế nào để vượt qua được?
Có lẽ kỉ niệm đau buồn nhất là khi bỏ lại ngôi nhà bao công sức mua được ở Hà Nội, tôi mang theo con gái thuê một căn nhà nhỏ tận tầng trên cùng của khu tập thể đại học Bách Khoa. Cảm giác hẫng hụt do li hôn, cảm giác tủi phận khi mất nhà… Những khi đêm tối chông chênh với sự lo sợ không nguôi về tương lai, về hạnh phúc… Tôi thường giấu con lặng lẽ khóc. Hai mẹ con nằm trên tấm nệm nhà thuê, chuột bò vào cắn chảy cả máu chân mà không thể làm gì khác. Những con chuột to đùng, lông dựng đứng như lông nhím, đánh đuổi còn không buồn chạy cứ nhìn tôi trợn trừng… Cảm giác kinh hãi và đơn độc vây bủa. Tôi khóc thương con, thương thân mình. Chợt một bàn tay bé bỏng nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi, cháu nói: mẹ đừng buồn, nếu mẹ thấy khổ quá thì hai mẹ con mình cùng chết đi vậy. Tôi rợn người, câu nói của đứa trẻ 10 tuổi làm trái tim tôi đau nhói. Không thể gieo vào lòng con trẻ nỗi đau quá sớm. Tôi đã thề với mình rằng tôi sẽ không bao giờ rơi lệ nữa để con bé phải buồn… Rồi thời gian khó khăn đó cũng trôi qua. Tôi gượng lại được cái cảm giác của kẻ không nhà… Cửa hàng kinh doanh mỹ phẩm bắt đầu có lãi… Một năm sau tôi mua nhà mới trên phố Châu Long. Bắt đầu từ đó, việc kinh doanh của tôi thuận lợi hơn và tôi có đủ điều kiện cho con những gì tốt nhất…
Giờ nghĩ lại những năm tháng đó, tôi vẫn không biết mình đã vượt qua nó như thế nào mà không quỵ ngã.
Theo chị, sự đơn thân của nữ văn sĩ là một lựa chọn hay là do số phận?
Nữ văn sỹ hay người phụ nữ bình thường đều như nhau, chẳng ai muốn chọn cuộc sống cô đơn. Bởi có mạnh mẽ hay độc lập đến mấy, cũng có lúc chúng ta cần lắm một bờ vai để gục đầu cho ta cái cảm giác bình yên. Chẳng qua đời không như ước mong mà thôi nên chấp nhận sự đơn độc. Hầu hết những người phụ nữ phải sống một mình đều cảm thấy chống chếnh. Tuy nhiên họ phải chấp nhận và làm quen với điều đó. Là một nữ sỹ cảm giác ấy còn lớn hơn nhiều, bởi những cái mà họ muốn đó chính là sự toàn vẹn. Mà không đạt được sự toàn vẹn thì họ càng khao khát. Tình yêu là nguyên tố thúc đẩy cho phụ nữ làm văn chương. Và vì thế không thể nói tôi không cần một người đàn ông bên cạnh vì tôi dư thừa sự mạnh mẽ… Cả cuộc đời tôi, tuy tự mình làm tất cả mọi việc lớn nhỏ, nhưng tôi vẫn mong có một gia đình để mà lo toan, để mà biết mình vẫn là đàn bà. Nhưng cuộc đời vốn vậy, khi ta gặp điều gì đó thì ta hay nói hai từ Số phận. Âu cũng là một cách để tự an ủi vậy thôi.
Nhưng với công việc viết văn, làm thơ thì chị có thấy có gì khác nhau không, giữa trước và sau ly hôn, lúc nào cảm hứng và năng lượng sáng tác dồi dào hơn? Đơn thân và không đơn thân có ảnh hưởng tới lao động của chị không?
Thực ra trong hôn nhân tôi vẫn làm thơ và sau khi li hôn cũng thế. Đã mang trong mình nghiệp bút nghiên thì dù ở đâu, dù sống cùng chồng hay không điều đó không làm cho tôi ngừng viết. Đó mới đúng là hai từ số phận. Số phận một người đàn bà làm văn chương sẽ khiến cho cô ta không bao giờ vơi cạn cảm xúc, bất hạnh hay khổ đau chỉ như bạn đồng hành với người cầm bút mà thôi. Tôi có lẽ giờ phải nhận ra rằng: tôi dù thích hay không thì tôi vẫn phải viết, vẫn phải sống với trái tim – tâm hồn của một người đã chọn con đường văn chương cô độc. Mà con đường đi đã vắng bóng người như thế thì hỏi kiếm đâu ra một chuyến tàu nào có thể cùng đi đến cuối cuộc đời mình…
Bây giờ, nếu phát biểu về cuộc sống hiện tại của mình, chị sẽ nói gì?
Bây giờ sau 2 lần li hôn, và trải qua kha khá những mối tình… Tôi đã bắt đầu lăn xuống dốc như những người chuẩn bị về bên kia chân trời. Và tôi không cần tìm kiếm hay khao khát nữa. Tuổi này, còn mơ gì nữa một Bạch mã hoàng tử, tuổi này còn mộng làm chi một mái ấm gia đình có người đàn ông điềm nhiên ngồi hút thuốc bên mâm cơm chờ cửa và bi bô tiếng trẻ khóc trong nhà…
Điều tôi cần sau tất thảy những gì đã đi qua, đó là sự bình yên và sức khỏe. Chắc mình già thật rồi bạn nhỉ?
Xã hội nói chung nên nhìn hoặc quan niệm về vấn đề này thế nào?
Bây giờ còn định kiến về việc đàn bà không chồng có con, hay đàn bà li hôn đến vài lần là lạc hậu rồi. Cái thời cuộc mà con người cần sống đúng là mình ta nên chấp nhận nó cũng như ưu ái khi nhìn vào đó. Bởi đó cũng là hạnh phúc khi họ chọn cho mình một cách sống. Cuộc sống hạnh phúc hay bất hạnh theo mỗi người định giá. Nên làm mẹ đơn thân mà yên vui, con cái thành đạt, ngoan ngoãn còn hơn gấp trăm lần có một ông chồng nhậu nhẹt say xỉn tối ngày mà bất tài vô dụng.
Theo phununew
Bình luận bị đóng