Ngoài 30, tôi biết mình không còn nông nổi. Nhưng giờ, giữa trốn phồn hoa không người thân, không việc làm, đôi khi mình tự hỏi, hay mình đã quyết định sai?
>>>Bài liên quan:
- Đơn thân nuôi con một mình con đường chông gai và hạnh phúc
- Nhật ký không chồng của một người vợ sau ly hôn
Đúng và Sai lằn ranh liệu có rõ ràng?
Ngoài 30, tôi ly hôn được 5 năm. Và có con gái được 7 tuổi. Chưa bao giờ tôi nghĩ sẽ lại yêu thương, sẽ lại muốn là một người vợ một lần nữa. Vậy mà, chẳng tránh được “duyên nghiệp”. Con gái tôi đã chọn anh làm bố. Tình yêu của bố con anh, nhìn vào không ai nói anh chỉ là người đến sau.
Nhưng, cuộc sống chẳng như mình mong muốn. Anh là người có gia đình, một gia đình không hoàn hảo. Vợ chồng anh mỗi người một thành phố, con anh ở một thành phố. Vợ anh chưa bao giờ quan tâm đến cuộc sống của anh, chị ấy chỉ chạy theo đồng tiền. Tháng anh thăm con một lần, 6 tháng anh đoảng về nhà một hôm. Còn thời gian còn lại, anh sống cùng hai mẹ con tôi. 2 năm, chúng tôi thực sự là một gia đình nhỏ, với ngập tràn hạnh phúc và những tiếng cười. Với mẹ con tôi anh như món quà cuả cuộc sống. Và món quà đó, tôi đã phải từ chối nhận. Tôi không biết mình đúng hay sai nữa, tôi có ích kỷ với con không. Nhưng dù sao, tôi cũng đã đến đây, một thanh phố xa lạ hoàn toàn. Mang theo đứa con gái 7 tuổi và một hài nhi đang lớn dần trong tôi.

(Anh như món quà nhưng tôi không thể nhận)
Không việc làm, không người thân. Nhìn các con, tôi thực sự không biết mình đã ích kỷ với các con quá không nữa.
Nhưng nếu tôi không đi, gia đình anh sẽ ra sao? Dù rằng con anh chỉ được gần bố mẹ 3 ngày tết và ngày sinh nhật con. Nhưng ít ra cũng trọn vẹn những ngày đoàn viên. Tôi không muốn con gái anh cũng như con gái tôi, ngày tết cũng chỉ có mẹ.
Các mẹ ơi, liệu có phải tôi ích kỷ với đứa con trong bụng? Tôi cũng chưa tìm được công việc gì để lo cho các con?
Người ta nói, một cánh cửa khép lại, sẽ có cánh cửa khác mở. Liệu có lối nào cho người mẹ không tốt như tôi? Có lối nào cho các con tôi?
p.nhung26..
Bình luận bị đóng