Nhìn vào một nhan sắc tươi trẻ, không thể gạt bỏ suy nghĩ về một thứ đang lụi tàn. Tôi đắm đuối cái vẻ đẹp của phụ nữ trưởng thành như một nỗi ám ảnh của bản thân về sự hoàn thiện.
->Là phụ nữ bạn có thể không thành công nhưng nhất định phải trưởng thành
Tôi thích phụ nữ có cả giọng trầm. Không mấy ấn tượng với những cô gái trẻ đẹp mang chất giọng lanh lảnh. Cũng bởi “trầm” là một thứ mang dư âm cuốn hút khó tả của riêng nó, hệt như cái hoàn cảnh của sắc đẹp. Nhìn vào một nhan sắc tươi trẻ, không thể gạt bỏ suy nghĩ về một thứ đang lụi tàn. Tôi đắm đuối cái vẻ đẹp của phụ nữ trưởng thành như một nỗi ám ảnh của bản thân về sự hoàn thiện.
Đàn bà giọng trầm điềm đạm, ít nói cũng vì đã hiểu cái sức nặng của ngôn từ, thế nên không phải lúc nào cũng mở miệng, nhưng mà lại có thể nói được những lời thấm sâu vào tâm can. Yêu một người như thế, có lẽ chỉ là một tên đàn ông trưởng thành cũng chẳng đủ.
Cái lúc mà đời người đạt tới chín chắn thì cũng đã phải mất rất nhiều. Nhưng trái với cái vẻ đẹp của một đóa hoa đang nở, cái phần còn lại sau đổ nát và héo úa đấy lại mang cái hình hài sang trọng nhất của một cá tính. Đẹp đến chết lặng và buồn đến bi ai. Tôi thích cái kiểu đẹp của một bức chân đen trắng như thế, nó mang cả giá trị thời gian, như mái tóc dài của một người phụ nữ.
Bởi vì con người lớn lên, đâu chỉ là về sự chín chắn trong cách cư xử mà còn là cả những hành trang mà họ mang theo trong đời. Tôi thích những túi da cũ nhàu bụi, những cuốn sổ mà giấy đã ngả màu và những cây bút chẳng hào nhoáng nhưng viết ra những nét mang cả tấm lòng cũng vì thế. Chúng mang những câu chuyện như một người phụ nữ chọn cách thả hồn mình về đâu mỗi khi một mình. Ở cái tuổi này, chẳng mấy ai mắc vào những sai lầm yêu đương con trẻ, thế nên họ đòi hỏi sự hòa hợp.

Tôi chẳng quan tâm lắm đến mấy chuyện phi công trẻ với lại máy bay. Lên giường với một người đàn bà không có nghĩa là có một người đàn bà. Một cô gái trung niên hồi xuân cũng không có kiểu quyến rũ như mẫu đàn bà làm tôi say lịm. Họ không đi tìm những cuộc phiêu lưu tình ái, chắc cũng bởi chưa đến mức tuyệt vọng đến thế về cái sự tự do của bản thân. Thế nên, để bước vào được tẩm cung của một người đàn bà như thế, đàn ông kiểu chẳng có gì ngoài tiền chắc chắn không bước qua nổi ngưỡng cửa.
Bóng tối của trưởng thành là những giọt nước mắt méo mó, rạn vỡ trong cô quạnh. Ngay cả đàn ông cũng phải đi quanh những tháng ngày như thế. Vậy thì phụ nữ sẽ phải làm thế nào. Tôi thích ngắm một người phụ nữ đã đi qua nhiều thứ, cho dù họ có trang điểm hoặc không. Đôi khi, xúc động nhất lại là khi nhìn họ âu sầu mắt thâm quầng, mặc quần áo rộng thùng thình ra mở cửa. Những kẻ tình nhân có tuổi đâu dễ nhìn nhau khóc.
Có lẽ được ở cạnh nhau cũng đã có phần xoa dịu nên có đau đớn gì cũng không trào lên cao nổi mà vỡ òa. Nhưng mà cái thời điểm tôi yêu một phụ nữ như thế nhất không phải khi họ làm tôi cười, đấy là khi ôm con người tiều tụy khi vừa dốc cạn cảm xúc đấy, mặt lấm lem đấy vào lòng. Họ đã chờ bao lâu rồi để mà được khóc như một đứa trẻ?
Medonthan!