Mẹ có chồng, sinh con như bao người, nhưng rồi số phận lại biến mẹ thành một “single mom”.
Năm đó, khi tôi vừa vào lớp 1, ba đột ngột lâm bệnh nặng rồi qua đời. Tôi vẫn còn nhớ, ngày cuối cùng ba đi bệnh viện, hàng xóm người này người kia nháo nhào phụ mẹ đưa ba đi, người thì lấy xe đạp chở hai anh em tôi ra cổng trường ba mẹ ngồi chơi. Hai anh em, đứa 8 tuổi, đứa 5 tuổi rưỡi, tha thẩn suốt buổi sáng với những trò chơi trẻ con, chẳng hề hay biết mình sắp mất đi một chốn nương tựa vững chãi suốt cuộc đời… Khi chúng tôi được đón về, sân nhà đã nhốn nháo bao nhiêu người, bàn ghế xếp vội vàng tự khi nào, có cả mái che bằng bạt. Và còn có một chiếc hòm gỗ mà khi ấy tôi nào biết đó chính là quan tài nơi ba nằm yên nghỉ. Mẹ tôi tóc tai rũ rượi, áo quần xộc xệch, thất thần khi gào thét như phát điên, khi kiệt sức lặng người đi trong sự sợ hãi của anh em tôi…
Đó là những năm đầu của thập niên 90, một giai đoạn đầy khó khăn của tất cả mọi người. Bố mẹ tôi đều là giáo viên, đồng lương còm cõi, ngày thường phải làm đủ mọi công việc chân tay để lo cho cuộc sống. Ba tôi mất, gánh nặng hai đứa con thơ đè cả lên đôi vai mẹ. Suốt tuổi thơ tôi là hình ảnh của những buổi chiều mẹ đi hái búp chè tươi trên đồi cao, đêm về thức trắng sao chè trong cái chảo lớn bằng gang đường kính dễ đến gần 1 mét, sáng mẹ lại dậy sớm luộc ngô rồi chở một sọt lớn đằng sau chiếc xe đạp cọc cạch để mang ra chợ bán. Có hôm chiếc sọt ấy đựng những chùm quất chín mọng, hôm thì những mớ rau xanh… Rồi mẹ vay mượn mua một chiếc máy khâu cũ, nhiều tối liền mẹ “nhốt” anh em tôi trong nhà, khóa trái cửa để đi học may ở mãi dưới thị xã, cách nhà gần chục cây số. Biết may rồi, mẹ nhận hàng về may gia công, có những đêm 1,2 giờ sáng tôi giật mình thức dậy vẫn thấy mẹ đang mải miết đạp chân bàn máy may, tay xâu chỉ, mắt căng ra theo những đường may trên áo… Tôi cũng nhớ những lần chúng tôi nghịch dại, bị hàng xóm tìm đến nhà mắng vốn, mẹ lôi hai anh em ra cho một trận đòn, đánh xong mẹ quăng chiếc roi đi rồi ngồi đó khóc nức nở…
Hồi đó có lúc tôi cũng giận mẹ vì bị mắng, bị ăn đòn đau, nhưng chưa bao giờ tôi ghét mẹ. Lớn lên, đi xa nhà học hành rồi lập gia đình, sinh con, trở thành mẹ giống như mẹ ngày xưa, tôi mới hiểu mẹ đã mạnh mẽ thế nào trong suốt những năm tháng ấy. Mẹ có chồng, sinh con như bao người, nhưng rồi số phận lại biến mẹ thành một “single mom”, cụm từ mà ngày ấy chẳng ai hay biết nhưng nay thì đầy rẫy trong xã hội. Không mạnh mẽ thì làm sao mẹ có thể làm ngần ấy công việc chân tay, rồi còn lên bục giảng, lao động không ngừng để nuôi anh em tôi học hành, thành đạt như bây giờ? Không mạnh mẽ thì liệu mẹ có vượt qua được bao nhiêu cám dỗ và thử thách đối với một người phụ nữ trẻ góa chồng, tuổi xuân còn đang phơi phới? Tôi còn nhớ hồi mình lên lớp 3, có một người đàn ông đứng tuổi giàu có ở gần nhà thường qua tán tỉnh mẹ tôi. Một lần, anh em tôi núp trong buồng, nghe được ông ta bảo mẹ tôi rằng: “Em gửi các con về ông bà ngoại đi, anh sẽ làm đám cưới thật linh đình, chỉ cần em sinh cho anh một thằng con trai nối dõi là được.” Anh em tôi nhìn nhau run rẩy, rồi tiếng mẹ tôi cất lên, nhỏ nhẹ nhưng dứt khoát: “Cảm ơn anh đã quan tâm, nhưng em không bao giờ bỏ các con mình. Cho dù là cùng nhau ăn rau, ăn cháo, em cũng sẽ tự nuôi con chứ không bao giờ đem chúng nó đi đâu để sống sung sướng một mình cả.” Đến bây giờ nhớ lại cảm giác ngày hôm ấy khi là đứa trẻ chưa đầy 8 tuổi, nước mắt tôi vẫn rơi…
Có lần khi còn học đại học, trong giờ thuyết trình, thầy giáo người nước ngoài mời tôi lên nói về chủ đề “Thần tượng của bạn là ai?”. Hôm ấy, tôi không chuẩn bị bài, nhưng đã lên nói về mẹ. Không có gì to tát, chỉ là cách người mẹ đơn thân của tôi đã vượt mọi khó khăn về vật chất lẫn tinh thần để nuôi dạy anh em tôi, mẹ đã đi cùng chúng tôi suốt một chặng đường rất dài, vừa là mẹ, vừa là cha, dạy chúng tôi mọi điều về cuộc sống, là tấm gương vĩ đại mà bình dị nhất cho cái gọi là sự hi sinh và lòng dũng cảm. Chỉ thế thôi, những chuyện rất rất nhỏ mẹ đã làm cho chúng tôi mỗi ngày, nhưng khi tôi nói xong, thầy đã khóc…
Cho đến bây giờ, bạn bè của tôi mỗi khi tới nhà chơi vẫn ghen tị với tôi vì có một người mẹ “giống như bạn bè”. Sau bao khổ cực vất vả để gây dựng một cuộc sống đủ đầy cho con cái, mẹ vẫn hàng ngày tiếp nhận những điều mới mẻ, học hỏi công nghệ, đọc báo, tìm hiểu về mọi chủ đề mà con cái quan tâm. Khoảng cách thế hệ tất nhiên không thể biến mất, nhưng trong gia đình tôi, nó đã bị thu hẹp tối đa. Tôi thì chẳng mong mỏi gì nhiều, chỉ mong sau này khi con mình lớn lên, nó cũng sẽ dành cho mình một thứ tình yêu rất đậm đà, giống như tôi luôn dành cho mẹ. Nhưng để được thế, có lẽ tôi còn phải cố gắng rất nhiều, để có thể trở thành một người mẹ tuyệt vời, giống như mẹ ở trong lòng chúng tôi…
Theo xinhxinh