Medonthan- Em không phải bà mẹ đơn thân, em có ông chồng thương yêu em hết sẩy. Nhưng hôm nay em vẫn muốn được nói lên những gì khủng khiếp em phải trải qua. Mới ngày hôm kia thôi, con em còn ngoan ngoãn nằm trong bụng mẹ, em còn lên kế hoạch rủ chồng 30/4 đi du lịch, kẻo sau bầu to lại chẳng đc đi đâu. Mới ngày hôm kia thôi, thử que 2 vạch, 2 vợ chồng mừng như bắt được vàng…
Con à ? Mẹ đợi con 2 năm rồi, ba đợi con 2 năm rồi. Mẹ trách con sao vừa đến ngày hôm trước, hôm sau đã bỏ mẹ mà đi??? Mẹ đã làm gì để con ghét cái nhà này như vậy??
Con à. Mẹ trách mẹ, trách mẹ có con rồi mà không biết giữ, mẹ cứ hùng hục đi làm có khi là nhịn quá trưa, con hiện hữu trong cơ thể mẹ, nhưng mẹ lại chẳng cảm nhận đc gì. Vì công việc, vì tiền bạc, mẹ làm con phải khổ.
Con à… Trưa ngày hôm sau, mẹ rủ ba con đưa mẹ đi khám, ba hẹn 1h chiều, 12h30 bụng mẹ đau quặn thắt, mẹ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì con ra đi như vậy, mặt mẹ tái nhợt vì mất máu. Ở viện về, ba cứ hỏi suốt. Em ăn gì? Em uống gì? Em muốn đi đâu không? Em muốn làm gì không? Mẹ thấy đờ đẫn con người con à. Mẹ không hiểu chuyện gì xảy ra cả. Mẹ chỉ biết khóc và tự trách mình.
Mẹ cảm thấy ông trời quả nhiên chẳng có chút công bằng. Người thì vứt bỏ con của họ, còn mẹ mong mỏi con biết nhường nào.
Mẹ chẳng dám nói với ai, mẹ đau thể xác một, thì tim mẹ vỡ vụn gấp nghìn lần… Còn à? Biết bao giờ con sẽ quay trở lại ? Mẹ có thể gặp được con nữa không ?
Ba chẳng rơi giọt nước mắt nào. Nhưng suốt đêm qua ba không ngủ, dù mẹ mê mệt nhưng mẹ biết, khi thì ba đứng ngoài hiên, khi thì ngồi đọc báo gì đó, khi thì ba ngồi nhìn mẹ ngủ, vuốt tóc mẹ, rồi lại lẳng lặng quay đi…
Chưa bao giờ mẹ thấy mệt mỏi như thế này. Con à, về nhà mình đi con.
Confession gởi về medonthan.net