Mình là một single mom, năm nay mình mới 25 tuổi thôi, là sinh viên vẫn đang học tại trường. Con trai mình, bé cũng được 3 tuổi rồi. Nhưng tâm sự không phải để nói về vấn đề này.
- Nỗi lòng “gái nạ lòng ” nuôi con một mình
- Nỗi lòng của các “single mom”
- Mẹ đơn thân ơi! Biết ‘đủ’ là hạnh phúc…
Mà là hôm nay mình đã gặp lại anh, mối tình đầu và cũng là người mình thấy có lỗi nhất. Tối nay mình đi học ở trung tâm tiếng anh chỗ Chùa Láng về thì bắt gặp anh đến đón “chắc là người yêu”, học cùng lớp với mình. Trái đất đúng là tròn thật.
Mình và anh quen nhau từ lớp 10, cùng học lớp chuyên Toán ở trường chuyên của tỉnh. Ngày ấy anh là lớp trưởng. Có thể nói anh là mẫu con trai lý tưởng của cả đám đứa con gái không chỉ trong lớp mà còn cả trường nữa. Anh cao hơn 1m8, đẹp trai, học giỏi, chơi bóng rổ cũng giỏi, lại thân thiện và hòa đồng với mọi người. Mình cũng đã bị cảm nắng anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Mình cố gắng tiếp cận anh, lấy cớ hỏi bài để nói chuyện với anh nhiều hơn, rồi các trận bóng rổ của anh cũng chăm chỉ mò đi xem dù rằng chả biết cái gì, và mình ghét đám đông. Chỉ chờ cơ hội anh bị ngã, bị thương là lao ra “chăm sóc” =)).
Rồi anh cũng để ý tới mình, bọn mình thân nhau hơn và năm lớp 11 mình là người chủ động tỏ tình với anh. Anh cũng đồng ý. Bọn mình bắt đầu yêu nhau từ đấy. Lúc ý mình như vớ được bảo bối ấy Bao nhiêu con mắt đổ vào nhòm ngó. Cũng phải thôi vì mình chỉ cao có 1m53 còn anh thì 1m8 mà . Một đôi đũa lệch, anh quá hot còn mình thì… ờ mình cũng được cái xinh gái =))
Anh và mình yêu nhau tới tận năm thứ 2 đại học, tuy học khác ngành nhưng mấy môn đại cương vẫn học cùng nhau. Bên anh hồi đấy mình thấy vui lắm, anh cũng rất biết cách chiều với nịnh mình nữa. Nhưng mà…cứ nói là mình tham lam và thực dụng đi. Trong một lần đi chơi mình có quen một người con trai khác, hơn mình 7 tuổi đã đi làm, nhà Hà Nội. Anh chủ động làm quen mình dù biết mình đã có người yêu. Lúc đầu mình cũng không để ý lắm, cũng chẳng quan tâm. Nhưng anh vẫn bám lấy mình, rồi không biết vì sao lại biết được sđt của mình. Ngày nào cũng nhắn tin, gọi điện, lại còn tặng đủ thứ nữa. Những lúc cãi nhau với người yêu anh lại nhắn tin, quan tâm nhiều hơn. Chuyện gì đến cũng đến. Mình chia tay người yêu và đến với anh. Mọi người chửi mình cũng được, nói mình sao cũng được dù sao thì giờ mọi thứ nó đều là quá khứ cả. Mình thay lòng đổi dạ, từ bỏ tình yêu 4 năm để đến với người chỉ mới quen có 3 tháng. Và rồi mình cưới chỉ sau khi quen anh 6 tháng. Mình có thai. Ukm đấy là lý do vì sao mình cưới và vì sao mình giờ vẫn còn đang đi học. Giờ nghĩ lại mới thấy là mình ngu. Chứ lúc ấy mình lại nghĩ mình hạnh phúc lắm. Mình xin bảo lưu 1 năm và theo chân chồng về nhà. Mấy tháng đầu cũng hạnh phúc, cũng vui vẻ. Nhưng từ tháng mình mang thai thứ 7 thì mọi chuyện trở nên tồi tệ hẳn đi. Mình phát hiện chồng đi ngoại tình, lúc đầu mình khóc, mình nhịn vì mình không biết phải làm gì. Nhưng sau đấy thì mình không chịu nổi, mình làm lớn chuyện và rồi bọn mình cãi nhau. Tâm trạng mình lúc đấy không được tốt, lại đang mang thai nên đã bị ngất và phải vào viện. Mình sinh non, phải mổ vì mình ko có sức sinh. Thời gian đấy, chồng mình cũng luôn bên cạnh. Có lẽ vì thế mà sau đó khi anh xin lỗi thì mình lại tha thứ cho anh ý. Nhưng người ta bảo giang sơn khó đổi, bản tính khó dời. Anh ngựa quen đường cũ.. Và sau 6 tháng sinh bé thì mình ly hôn. Lúc ý mình mới thấy bản thân mình rất ngu ngốc, tự mình làm khổ mình, nhiều lúc thấy mệt mỏi và chán nản rồi thấy xấu hổ và tủi nhục. Ở cái tuổi 21 khi mà người ta còn đang trẻ, đang vui vẻ thì mình đã là mẹ, đã từng kết hôn và ly hôn. Mình không dám về quê, mẹ mình phải lên Hà Nội để chăm cháu và mình thì lúc ý cũng vừa hết bảo lưu học. Mình đã từng nghĩ là sẽ bỏ học, nhưng suy nghĩ lại thì vẫn quyết định đi học tiếp. Mình cần tấm bằng đại học, mình cần có công việc, mình còn phải nuôi con nữa. Nhưng mà mình cũng sợ khi quay lại trường sẽ gặp anh. Không biết gặp sẽ phải làm gì, nói cái gì. Chả nhẽ bảo em bỏ anh lấy người khác, bây giờ có con và ly hôn rồi? Nhưng mà may mắn cho mình là không có gặp anh. Mình nghe từ đám bạn được biết sau khi chia tay mình anh đã chịu nhiều đau khổ.
Đám bạn còn khoe sau hơn 1 năm chia tay mình, anh như biến thành một người khác. Anh bỏ học, trượt tất cả các môn trong 2 kỳ liên tiếp, anh đi chơi, uống rượu với đám bạn thâu đêm. Từ một người không uống 1 giọt rượu, bây giờ anh chấp cả đám. Mình cũng chả biết phải làm gì cả, biết là có lỗi với anh thật đấy nhưng cũng chẳng có gan mà gặp mặt hay làm gì cho anh. Giờ thân mình còn lo chưa xong. Mình đi học, đi làm thêm, mẹ thì thuê 1 cửa hàng vừa bán đồ vừa chăm cháu. Bố mình thì thi thoảng mới lên Hà Nội, có lên cũng không gặp mặt mình mà chỉ đưa cho mẹ ít tiền rồi về. Đến bây giờ vẫn vậy, bố giận mình vì không chịu nghe lời, bố giận vì mình đã bỏ anh để lấy một người khác để rồi bây giờ phải chịu thế này. Mình cũng nghe nói bố đã đến gặp anh, gặp bố mẹ anh để thay mình xin lỗi. Mình không trách bố vì tất cả là lỗi của mình. Là do mình quá bồng bột nên mới thế.
Cuộc sống cứ thế trôi qua, mình chấp nhận cái cuộc sống như thế, chỉ cần mỗi ngày đi học, đi làm về thấy con khỏe mạnh, ăn tốt, ngủ tốt là được. Những thứ khác mình gần như không để tâm.
Tới hôm nay gặp lại anh, thấy anh bên người con gái khác mình lại thấy hơi ghen tỵ, một chút thôi. Anh vẫn như ngày đó, vẫn cái nụ cười khiến bao nhiêu cô phải chết mê chết mệt. Thấy anh cười nói với cô gái đó, rồi lại quan tâm hỏi hôm nay học thế nào? Có gì vui không? Có thấy đói không? Muốn ăn gì anh dẫn đi ăn?… mà thấy chạnh lòng. Cố gắng nấp sau cái xe con để anh không nhìn thấy. Cuộc sống không có 2 từ giá như. Cũng may là hôm nay em cũng thấy được anh, thấy anh vui vẻ và tìm được hạnh phúc mới. Để em bớt đi cảm giác tội lỗi. Hy vọng người đó sẽ yêu anh, trân trọng anh nhiều hơn. Em cũng có cuộc sống riêng của mình, tuy không hoàn hảo nhưng em thấy cũng ổn, em chấp nhận với cuộc sống hiện tại và sẽ cố gắng, nỗ lực nhiều hơn nữa. Mọi thứ đã qua rồi.