Có những buổi tối đi làm về, tôi cảm thấy rất chán chồng. Dù chồng chẳng làm gì sai cả. Có lẽ mỗi ngày nhìn thấy nhau nhiều quá, cảm thấy không có gì mới nên chán. Ngày trước, khi còn yêu nhau, một ngày không gặp như ngàn năm vạn kiếp, nhắn tin gọi điện thoại liên xoành xoạch.
- Nỗi niềm đẫm nước mắt của bà mẹ đơn thân xinh đẹp
- Triết lý giản đơn để làm mẹ đơn thân ở tuổi đôi mươi vẫn không gục ngã
- Mẹ đơn thân đừng chạy theo hạnh phúc, nó sẽ tự đến…
Thế mà bây giờ, có hôm đi làm về trước chồng, mình lăn ra ngủ, chỉ nghĩ tới việc nhấc mông ra khỏi giường, lấy cái điện thoại ngoài phòng khách để gọi thôi cũng đã muốn lười rồi.
Thế nên, tôi hiểu rõ một điều, chồng cũng sẽ như thế, nhìn thấy con vợ béo xấu, lại lười, lại bớt đi rất nhiều ngọt ngào, yêu thương như hồi mới đầu nồng nàn ấy… Thi thoảng, chồng ắt hẳn cũng chán ngấy mình ra. Muốn đạp bay con mụ lợn ( cơ hồ còn béo hơn cả lợn này ) xuống giường.
Vậy là, bài học tôi rút ra khi chán nản đó chính là: Khi bạn chán, hãy luôn nhớ, đối phương có thể còn đang chán gấp 10 lần bạn. Họ – người ấy cũng đang chịu đựng bạn, vậy, có lý gì mà bạn phải càm ràm, than phiền?
Cuộc sống hôn nhân là một chuỗi ngày dài, nhưng không bất tận. Bởi vì tới một lúc nào đó, như mọi con người trên trái đất này, chúng ta sẽ không còn tồn tại nữa ( ít ra là tồn tại sống động trong hình hài này – không phải bất tử ). Thế nên, cảm giác của bản thân mình, đừng để nó chi phối. Đôi lúc, trong chuyện tình cảm cũng cần phải lý trí lên.
Lý trí là gì thì nhiều người định nghĩa lắm. Chỉ có điều, lý trí một chút trong hôn nhân và tình yêu, sẽ giúp ta không làm những điều khiến bản thân và gia đình thất vọng.
Chồng tôi là một người sống rất tình cảm. Trong những chuyện làm người khác đau lòng, dù chỉ người dưng, anh ấy cũng có thể rơi lệ. Thành thử, tôi rất thương sự chân thành ấy. Khi con cá của anh ấy chết, anh ấy cũng rất buồn.
Khi con gái của chúng tôi ngã, anh ấy xót con muốn khóc. Anh ấy cũng rất hay giận tôi, những chuyện cỏn con. Thế nhưng chuyện lớn, thì không bao giờ giận. Mỗi khi nghĩ tới những điều tốt đẹp về chồng mình, tôi lại thấy mình chưa tốt.
À thì tôi cần phải cảm thông hơn với những tính khí khó chịu của anh ấy. Tựa hồ nó chỉ nho nhỏ thôi. Còn cái tốt thì lớn hơn rất nhiều, rất rất nhiều.
Nói ra những điều này, cũng là muốn nói với đàn ông nói chung luôn ấy. Thực ra thì các anh không hiểu hết phụ nữ. Cứ nghĩ rằng phụ nữ chỉ đơn giản thôi, yêu hoài ngàn năm không bao giờ chán, nên không đồng cảm được với những bất mãn của các anh trong hôn nhân.
Sai rồi sai rồi, loài người chúng ta đầy rẫy tham lam, phụ nữ cũng vậy, cũng sân si, đố kị, đòi hỏi, đầy mong muốn. Chỉ có điều, như tôi nói đấy, nếu trong ngàn vạn sự chán, kẻ sai trước, vẫn là kẻ sai nhiều nhất. Kẻ mất tất, là kẻ ích kỷ, nghĩ tới mỗi mình mình.
Tôi cũng chẳng nói về sự hy sinh. Ôi giời, hy sinh trong thời bình là điều không cần thiết. Tôi chỉ nói về sự nhường nhịn trong gia đình. Không nên lý tưởng hoá mọi mối quan hệ như trong phim tình cảm hay tiểu thuyết ngôn tình. Chúng ta, mỗi người nhường nhau 1 chút, nghĩ cho nhau 1 chút. Vậy là, tất cả sẽ bình an.
Hết nhật ký ngày thứ n.
Theo phununew