Nếu có thể thì chỉ yêu thôi được không?yêu thôi và đến lúc ai đó phải chọn cho mình 1 người để làm vợ như một quy luật sống vì ba mẹ sinh ra anh thì anh phải làm trọn bổn phận làm con,lấy vợ sinh cháu để họ ẳm bồng,và người anh lấy không phải là mình.Được thôi! nhưng lại phải trải qua một thời gian chắc chắn lại đau khổ nữa rồi.Yêu như thế để đau khổ sao??nên không?
Mọi người vẫn cho mình xinh và duyên lắm ở cái tuổi 27 rồi,lỡ chuyến đò và giờ hạnh phúc bên đứa con trai 4 tuổi.Họ vẫn hay nhắc mình còn trẻ yêu đi lại phí,mình cười qua cho xong.Vốn mình sợ cái gọi là tình yêu đó lắm mọi người ạ,có lẽ đã qua 1 lẩn yêu,1 lần vấp phải và biết rõ là yêu và hôn nhân thực tế như thế nào,nên mình vô cảm những lời tán tỉnh kia của mọi đàng ông xung quanh,còn cho đó là giả tạo hết,thật gì trong đó nữa đấy.
Đã từng muốn chết,từng gục ngã,từng muốn buôn xui…đã từng và đã từng…7 năm hôn nhân cùng với người chồng tuyệt vời, buồn cười quá mọi người nhỉ?…tuyệt vời mà lại cuối cùng làm mẹ đơn thân?.Vì mình không muốn nói gì không đẹp với người từng đầu ấp tay gối với mình,như thế mình cũng chẳng tôt đẹp gì…
Từng vì chồng mà phá thai 1 lần mà phải tự chăm sóc mình 1 mình.
Từng ngồi chờ cơm mấy tiếng rồi lại tự ăn 1 mình,…nước mắt trào ra…cứ thế và cứ thế đấy…nhiều lắm.
Và từng…nhiều lắm…
Cho đến một ngày …tan thành mây khói,mình không gào thét,càng chẳng giống 1 người vợ chính thức mà ghen…ai cũng nóimình hiền quá…hiền thì sao?mà hung dữ để làm gi?mình thấy giờ nhiều video tung lên mạng những hình ảnh đánh ghen,nắm tóc,thậm chí xé áo tình nhân chồng… không ưng mắt sao cho được? … Còn mình thì, trong khi người ta không là vợ chính thức mà lại có quyền chửi mình là “không biết giữ chồng”,có quyền cho mình ăn tát nữa…VÔ DỤNG thật.
Qua rồi,mình giờ khác, đứng vững trên đôi chân mình tạo việc làm, lo cho con mình…và cũng qua luôn cái yêu bằng tai,nên có một ai đó nói yêu mình,thì mình chỉ cười…”anh yêu em,anh có thương con em không?”.Không đi bước nữa.. đơn giản vì con mình thôi.
Cũng muốn lắm có 1 bờ vai để giựa khi cô đơn,muốn lắm ai đó bảo vệ,chia sẽ vui buồn…và để được ai đó lo lắng…
Nhưng mình thì cho như vầy có đúng không nhỉ?
Nếu có thể thì chỉ yêu thôi được không?yêu thôi và đến lúc ai đó phải chọn cho mình 1 người để làm vợ như một quy luật sống vì ba mẹ sinh ra anh thì anh phải làm trọn bổn phận làm con,lấy vợ sinh cháu để họ ẳm bồng,và người anh lấy không phải là mình.Được thôi! nhưng lại phải trải qua một thời gian chắc chắn phải đau khổ nữa rồi.Yêu như thế để đau khổ sao??nên không?
Hay biết thân phận mình là gái có con ,1 đời chồng thì chả ai chấp nhận cho về làm dâu cả,mà nếu có về làm vợ thì con riêng,rồi con mình có được người ta yêu thương như từng nói không?vẫn hay có câu”khác máu thì tanh lòng” mà…và…một đóng mâu thuẩn lung tung nảy sinh ra sẽ kinh khủng lắm….?
Vì thế…
“Riêng mình, muốn sống với danh hiệu người mẹ đơn thân thôi…”
Theo: Guu.vn