Khi con mới 8 tuần, mẹ cũng đã công làm được. Không chồng mà có con đâu phải là cái tội ?
- Hối hận vì đã không đủ can đảm làm mẹ đơn thân!
- Quan niệm về bà mẹ đơn thân có thể thay đổi
- Những áp lực khi là bà mẹ đơn thân
Làm mẹ đơn thân thật vất vả…
Bé Na trong bụng mình bây giờ được 22 tuần rồi, tiếng chân bé đạp ngày càng rõ hơn, không còn là tiếng tách tách như tiếng tôm nhảy khi con mới 16 tuần nữa. Mỗi lần mẹ đặt tay lên bụng nói chuyện là bé đạp nhiều hơn, những lúc ấy mẹ chỉ muốn bé mau ra ngoài với mẹ thôi.
Bố mẹ của mẹ (là ông bà ngoại của Na đấy) cũng yêu mẹ như mẹ yêu Na, nhưng sao lại có suy nghĩ sẽ đem Na cho người khác chỉ vì bố Na và mẹ không cưới nhau nhỉ? Mọi người coi Na như “của nợ” cần phải bỏ đi để lo tương lai cho mẹ. Mất Na liệu mẹ có sống thanh thản được không? Con là động lực cho mẹ sống mà, mẹ cần phải bảo vệ Na cho dù bây giờ cả nhà có ghét bỏ thì mẹ cũng chấp nhận. Ông bà Na sống ở quê nên chịu nhiều áp lực từ dư luận lắm, mẹ biết chứ, nhất là khi Na còn có hai dì nữa, nếu mẹ không có chồng mà nuôi con thì ảnh hưởng rất nhiều đến các dì và mọi người ở quê. Cuộc sống ở nông thôn, chuyện trong nhà chưa tỏ mà ngoài ngõ đã tường, và ngay cả ông bà ngoại con cũng không ngoại lệ trong cái xã hội nhiều chuyện ấy nên bây giờ mẹ thế này ông bà chán nản lắm.
Từ nhỏ mẹ đã là niềm tự hào của ông bà ngoại, ông bà rất kỳ vọng vào mẹ – điều đó làm mẹ luôn thấy áp lực. Lúc mẹ đỗ Đại học, ông không vui vì điểm của mẹ không phải đứng đầu, do đó ông cũng bực dọc với mẹ. Vì ông đi đâu cũng muốn khoe với mọi người mẹ là nhất. Mẹ biết mẹ không quá thông minh nên mẹ đã chăm chỉ để bù lại, để không phụ lòng ông bà vất vả nuôi mẹ. Nhưng lớn dần mẹ thấy ông bà tự hào về mẹ quá, nói thật, quá “ảo tưởng” càng khiến mẹ thấy vô cùng mệt mỏi. Chính thế mẹ luôn căng thẳng và không muốn gồng mình cố gắng nữa, mẹ muốn sống theo những thứ mà mẹ thích, mẹ muốn sống cho mẹ. Con thấy đấy, ông bà đã tự hào bao nhiêu thì sẽ thất vọng bấy nhiêu khi biết mẹ quyết định làm mẹ đơn thân.
Bố con thì hoàn toàn trái ngược với mẹ, bố con không quá nghe lời ông bà nội vì thế không ai kỳ vọng quá nhiều vào bố con. Kết quả học tập của bố cũng bình thường thôi (nếu không muốn nói là kém) nhưng mẹ thấy được bố con giỏi thực sự, bố con giúp mẹ nhận ra nhiều điều. Có lẽ thế nên mẹ rất tôn trọng và tin vào quyết định của bố con. Tất cả những gì bố khuyên mẹ, giúp mẹ đều khiến mẹ tốt hơn về mọi mặt, chỉ duy nhất một điều mẹ không nghe bố con là mẹ đã quyết tâm giữ con lại. Bố con muốn có cuộc sống tốt hơn rồi mới có con và cho con những gì tốt nhất, và… con đã đến không đúng lúc. Khi con mới 8 tuần, mẹ cũng đã có suy nghĩ bỏ con đi nhưng rồi mẹ day dứt mãi, mẹ không làm được. Bố và mẹ cãi nhau, bố mắng chửi mẹ nhiều, không quan tâm gì đến mẹ con mình cả. Mẹ đã nghĩ tới nuôi con một mình, không cần bố con, cũng không ai cần ai nữa. Bạn mẹ khuyên nên nói chuyện cho gia đình biết chuyện về con, mẹ đã suy nghĩ rất nhiều, mẹ sợ không ai chấp nhận con.
Vượt qua định kiến của xã hội và gia đình không phải điều dễ dàng…
Khi con được 18 tuần, lâu rồi mẹ không về quê, ông bà giục nên mẹ về, nhân tiện mẹ nói với ông bà sự có mặt của con, mẹ nên đối mặt với thực tế vì mẹ không tránh mãi được. Nhưng mẹ đã rất buồn khi ông bà con chỉ lo đến danh dự và không quan tâm gì đến mẹ cả… Dù ông bà có mắng chửi mẹ cũng nghe nhưng khi mọi người bắt mẹ chọn: một là phải cưới thì mới được giữ con lại (trong khi bố con chưa muốn cưới vì sự nghiệp chưa ổn định), hai là phải bỏ con càng sớm càng tốt. Nghĩ đến những lời đấy mẹ thấy đau lắm, mẹ không muốn ép bố con cưới, sẽ không hạnh phúc khi bố con như thế mà không cưới thì mẹ phải bỏ con. Sao mẹ có thể làm chuyện đó được, mẹ đã thực sự hung hăng với cả nhà và tuyên bố mẹ nuôi con một mình và cả nhà coi như mẹ đã chết…
Mẹ bắt xe lên Hà Nội liền sau đó. Những ngày sau khi nói sự thật là những ngày day dứt của mẹ, mẹ có lỗi với ông bà nhiều. Mẹ chỉ mong ông bà đừng ép mẹ như con rối giống ngày nhỏ nữa. Mẹ đã nghĩ đến điều cuối cùng mẹ sẽ làm cho ông bà là cầu xin bố con cưới, nhưng mẹ biết rằng không ai có thể ép được bố con. Thế là mẹ xin ông bà cho mẹ nuôi con một mình, đừng ép mẹ cưới nữa vì cũng không hạnh phúc nhưng ông bà con đã nói sẽ đem con đi cho người khác khi mẹ sinh con ra.
Những ngày này ai cũng gọi điện cho mẹ muốn mẹ và bố con cưới nhưng chuyện đó đâu do một mình mẹ quyết định được. Họ gây sức ép với mẹ và mẹ còn thất vọng hơn khi ông gọi điện dọa nạt bố con, mẹ rất xấu hổ vì hành động đó của ông… Bố con bắt mẹ phải gọi điện cho cả nhà đừng làm phiền bố con nữa. Mẹ đã gọi điện trong nước mắt cầu xin mọi người hãy để cho mẹ yên, mẹ sẽ làm theo ý mọi người, sẽ đem con cho người khác và đừng liên lạc với bố con nữa (mẹ chỉ giả vờ nói thế chứ không bao giờ nghĩ sẽ bỏ con). Mẹ không thể kìm cảm xúc khi phải nói những câu đấy, bố con biết chắc cũng có động lòng nên gọi điện cho bà nội con lên gặp mẹ để nhận con dâu, nhận cháu. Đến giờ này bố con mới chịu nói cho gia đình biết chuyện, có thể hôm nay bà nội con sẽ đến gặp mẹ, mẹ cũng không biết bà con sẽ phản ứng như thế nào nữa…
Mọi khó khăn mới chỉ là bắt đầu khi làm mẹ đơn thân. Hy vọng những ai đọc được những dòng tâm sự này hãy thông cảm cho nỗi khổ của những người làm mẹ đơn thân, họ đã phải vất vả tự lo cho cuộc sống của họ và còn phải đối mặt với những định kiến xã hội nữa. Không chồng mà có con đâu phải là cái tội, đừng đánh giá đạo đức của họ khi họ quyết định nuôi con một mình.
Theo langnhincuocsong
Bình luận bị đóng