Chuyện trải qua cũng đã ba năm, nhưng giờ mỗi khi nghĩ lại tôi vẫn cảm thấy vô cùng đau đớn. Có lẽ nỗi đau đó sẽ theo tôi mãi cho đến sau này, vì nó gắn liền với con gái tôi.
- Mẹ đơn thân: Những người kỳ lạ?
- Làm mẹ đơn thân tuyệt vời lắm ai ơi…
- Mẹ đơn thân vượt qua “trăm điều khó”
Nỗi hoảng sợ, hoang mang của cô gái mới 22 tuổi mang trong mình hình hài đang lớn dần, tôi nói với anh về chuyện này nhưng trái với nỗi lo lắng của tôi anh nhất quyết không nhận cái thai này. Anh còn nói “làm sao có thai được, anh đã rất cẩn thận rồi”. rồi thì “em có lỡ dại với ai đừng có đổ cho anh như vậy chứ”. Phải nói tôi tủi nhục như nào khi nghe những lời nói đó.
Mặc cho tôi van xin, khóc lóc, thề thốt đủ kiểu nhưng anh vẫn một mực không nhận cái thai trong bụng là của anh, nhục nhã hơn anh còn cắt đứt liên lạc và tránh gặp tôi.
Mối tình đầu của tôi như vậy đấy, khi yêu tôi luôn chỉ biết có mình anh, luôn lo lắng và làm tất cả để thấy anh vui vậy mà giờ đây tôi nhận được là những lời lẽ cay đắng. Nhiều lúc tôi nghĩ hay tôi ra sông nhảy xuống chết quách đi nhưng thương đứa nhỏ còn chưa kịp hình thành, thương cho bao nhiêu năm vất vả lo cho đứa con bất hiếu này của cha mẹ.
Đến giờ, khi cái thai đó đã là một đứa nhỏ lên ba, tôi chưa bao giờ hối hận về quyết định của mình. Hàng ngày được chăm lo cho con, nhìn con lớn lên, tôi thấy mình thật đúng đắn khi dám vượt qua dư luận, vượt qua nỗi sợ hãi.
Ngày ấy, tôi ủ rũ, không biết bao nhiêu lần nuốt nước mắt vào trong khi bước chân vào phòng phá thai, rồi lại nước mắt ngắn dài bước ra. Đến ngày, cái thai bắt đầu to dần không thể giấu bố mẹ được nữa, tôi lại sống trong nỗi hối hận vì để cha mẹ nhục nhã, xấu hổ vì đứa con “mất nết” này.
Mỗi ngày đi ra đi vào chịu tiếng xì xào, dè bỉu của làng xóm tôi không dám ngẩng mặt lên, sống thu mình lại, suốt ngày chỉ ru rú trốn trong nhà, cắt đứt gần như mọi mối quan hệ.
Ngày hôm nay, tôi vẫn không hiểu sao mình lại mạnh mẽ, can đảm đến vậy. Nhưng giờ đây, ngày ngày được chơi đùa, yêu thương con gái, tôi thấy công sức vất vả, những nỗi khổ tâm ngày ấy của mình thật chẳng đáng gì. Nhìn đứa trẻ được ông bà, các cô chú yêu thương, quý mến, hàng xóm cũng không còn ì èo chuyện không chồng mà có con của tôi thay vào đó họ luôn yêu quý, hỏi thăm con gái tôi. Ngẫm lại, tôi thấy mình là người mẹ hạnh phúc, được nhiều hơn mất.
Theo netlife