- Đối mặt với cuộc sống làm mẹ đơn thân
- Ruồng bỏ 5 năm giờ đây anh quay lại đòi con
- Sau ly hôn, tôi “xin” đứa con để làm mẹ đơn thân
Tôi 30 tuổi, là mẹ của công chúa nhỏ 4 tuổi, cháu chưa biết mặt cha bao giờ. Năm 25 tuổi, tôi gặp cha đứa bé khi làm chung công ty, biết hắn đã có vợ nhưng tôi vẫn không tránh khỏi được sự đeo đuổi nhiệt tình của hắn rồi mềm lòng sa ngã và trao đi tất cả. Khi biết tôi có thai, hắn vừa mừng vừa lo vì không biết giải quyết thế nào bởi vợ hắn không sinh được con. Lúc hắn kêu giữ lúc lại kêu bỏ, cuối cùng hắn nói một câu giữ hay bỏ do tôi tự quyết.
Tôi quyết giữ cái thai lại dù biết trước tương lai sẽ chấm dứt từ đây, bao khó khăn cực khổ sẽ phải gánh chịu. Tôi im lặng nói dối gia đình ra Hà Nội làm nhưng thực chất là xin vào trung tâm bảo trợ xã hội ở Đồng Nai, nơi cưu mang những người cơ nhỡ. Cuộc sống bắt đầu thay đổi khi phải sống với đủ thành phần xã hội, tôi nghĩ mình không thể vượt qua nổi nhưng vì con nên cố. Vào cái đêm chuyển dạ, một mình tôi trong bệnh viện, không người thân nào bên cạnh, rồi may thay tôi đã mẹ tròn con vuông.
Cuộc sống càng khó khăn hơn khi phải tự mình chăm lo đứa bé, những cái ngu ngơ khi lần đầu làm mẹ, những lúc mệt mỏi muốn bỏ con lại trong trại mồ côi mà ra đi. Khi con được gần 5 tháng, may mắn có người cùng hoàn cảnh chấp nhận giữ con cho tôi đi làm không lấy đồng xu nào, ngày tôi đi làm, tối về với con. Tôi chấp nhận làm công nhân khi có trình độ đại học, lúc ấy quan trọng với tôi là tiền để nuôi con. Khi con được 14 tháng, một trận dịch tay chân miệng hoành hành cả trung tâm, những đứa trẻ lần lượt nhập viện và con tôi cũng không tránh khỏi.
Vì Bệnh viện Đồng Nai quá tải tôi bế con xuống Bệnh viện Nhi Đồng 2 nhập viện thì vô tình gặp con của đứa em họ cũng bị bệnh. Tôi yêu cầu em họ che giấu chuyện, khi nào bé lớn tôi sẽ dẫn bé về nhà. Được vài tháng em họ đã nói cho gia đình tôi biết vì không chịu nổi cảnh tôi sống khổ như vậy. Ba dang rộng vòng tay đón nhận đứa cháu ngoại và tha thứ lỗi lầm của tôi, chấp nhận tôi về nhà và làm lại cuộc sống.
Con được 19 tháng đi nhà trẻ mà không khóc tiếng nào và rất ngoan, tôi nghĩ con biết thân biết phận nên không làm mình lo lắng. Rồi tôi càng lo lắng hơn khi về Sài Gòn 3 tháng trời không xin được việc. Lúc tuyệt vọng thì may mắn lại đến khi có người cô làm trưởng phòng hành chính nhân sự một công ty nhận vào làm trợ lý. Gần 3 năm trời làm công nhân dường như tôi quên hết những gì mình đã học, đã làm. Tôi vô làm như một con ngốc với bao ánh mắt nhìn dị nghị. Cô đã tận tình hướng dẫn, chỉ bảo tôi từng bước, làm được 6 tháng cô xin nghỉ vì chán việc, một mình tôi tiếp tục làm với sếp mới.
Việc có con tôi che giấu không cho ai biết nên sếp mới vào gây khó dễ khi giao nhiều việc cho tôi, sếp làm không đúng cũng phải nhịn, nhiều lúc nản muốn nghỉ cho xong nhưng nghĩ tới con phải ráng, hình như càng ráng càng làm tôi nản. Ngoài việc văn phòng tôi làm thêm trên mạng, rảnh lúc nào làm lúc đó kiếm thêm được tiền sữa cho con. Bắt đầu năm 2014 tôi không còn may mắn và xui xẻo đến liên tục, sếp bắt đầu khắt khe quan sát từng ly từng tý, kiếm được sơ hở của tôi là đánh giá làm việc không tốt và cho tôi lựa chọn, tự nghỉ việc hoặc công ty buộc thôi việc.
Đang chán nản công việc tôi xin nghỉ vì nghĩ mình còn công việc làm thêm kiếm sống, không ngờ một tháng sau nghỉ việc công việc làm thêm cũng không còn vì công ty phá sản. Tôi lao vào kiếm việc, đến nỗi ngủ cũng nằm mơ về chuyện việc làm. Với tuổi 30, kinh nghiệm không nhiều xin việc thật khó, 2 năm trời làm văn phòng, làm thêm mà không chịu trau dồi tiếng Anh giờ xin việc thấy khó vô cùng.
Đã 4 tháng thất nghiệp, gửi biết bao hồ sơ, được 8 công ty mời phỏng vấn mà không chỗ nào nhận, có công ty nhận nhưng tôi không làm vì tính chất công việc và chế độ không tốt, nói thẳng ra họ tuyển người vào bóc lột sức lao động. Lần này tôi xin việc nói rõ mình có con, để mong họ chọn những người có gia đình làm việc lâu dài hơn và tránh được thai sản, vậy mà cũng không hy vọng gì cả. Tôi đang sống với ba, anh trai và chị dâu, không thoải mái vì mạnh ai nấy sống, giờ có xin làm công nhân hay phục vụ, giúp việc cũng không được vì không ai giữ con cho làm cả. Tôi rơi vào tuyệt vọng, bế tắc, mong muốn được chia sẻ.
Theo vnexpress
Bình luận bị đóng