Giờ thì tôi mới thấm thía rằng: Đừng bao giờ làm mẹ đơn thân chỉ vì sự ích kỷ của riêng mình. Bởi những tổn thương sau này của con mà tôi đã gián tiếp tạo ra sẽ vô cùng lớn và dù có cố gắng thế nào tôi cũng không thể bù đắp nổi.
- Làm mẹ đơn thân – Hồi âm vì những dòng tâm sự không thể bỏ qua
- Câu chuyện về làm mẹ đơn thân
- Làm bà mẹ đơn thân, nhưng tôi hạnh phúc
Tôi làm mẹ đơn thân trong hoàn cảnh bất đắc dĩ. Chuẩn bị tốt nghiệp đại học thì tôi mang thai – đó là kết quả của mối tình kéo dài hơn 5 năm… Tôi và anh đã thề non hẹn biển ra trường là cưới nhau. Cũng vì lẽ đó nên lần gần gũi nhau ấy, tôi đã cố tình không dùng biện pháp tránh thai. Lúc ấy tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng, nếu có thai thì việc cưới xin sẽ diễn ra và chúng tôi sớm được về sống chung một nhà, tránh được cảnh yêu lâu lắm kẻ dèm pha, lại đổ vỡ.
Thế nhưng khi vừa biết tin tôi mang thai, anh không vui mừng mà chần chừ khi đề cập đến chuyện cưới hỏi. Rồi một đêm, anh thủ thỉ bảo tôi: “Giờ việc sinh con không thích hợp, cả hai sắp ra trường, công việc chưa có lấy gì nuôi con?”. Tôi tự tin nói rằng: “Với trình độ và tấm bằng của hai đứa lo gì không tìm được việc”.
Bằng chứng là trong những năm tháng sinh viên, cả hai chúng tôi chẳng phải đã làm thêm và kiếm được tiền chi tiêu, không phải xin bố mẹ đó sao? Nhưng anh vẫn chần chừ và nêu đủ mọi lý do để thuyết phục tôi phá thai. Vì quá yêu anh, tôi quyết định giữ thai lại để làm sức ép buộc gia đình anh phải tổ chức đám cưới.
Tôi bỏ qua thể diện, vượt qua sự sợ hãi, một mình tìm về gia đình anh để nói chuyện của hai đứa. Tôi cũng cầu xin họ thương đứa cháu mà tác thành cho chúng tôi. Nhưng trái với mong đợi, gia đình anh dửng dưng trước chuyện tôi đang mang giọt máu của con trai họ. Bố mẹ anh lạnh lùng bảo chuyện của hai đứa thì tự đi giải quyết với nhau, họ không liên quan. Đứa cháu ấy nếu tôi kiên quyết giữ lại thì họ sẽ đón về nuôi sau khi tôi sinh nó ra… Đau đớn, thất vọng, tôi tìm anh thuyết phục một lần nữa nhưng anh vẫn giữ nguyên quan điểm nếu phá thai thì tiếp tục yêu nhau, còn nếu tôi kiên quyết giữ lại thì sẽ chia tay.
Tôi vừa đau khổ vừa hoang mang, tìm về bố mẹ đẻ cầu cứu, những tưởng máu mủ ruột rà thì bố mẹ sẽ dang rộng vòng tay mà cưu mang mẹ con tôi. Nhưng không ngờ họ cũng giống như anh, khuyên tôi đi phá thai, không nên sinh nó ra khi mà bản thân tôi chưa sẵn sàng làm mẹ, nhất là trong hoàn cảnh anh không muốn thừa nhận con.
– Bố mẹ già rồi, giờ sống đều phụ thuộc vào vợ chồng anh trai con nên bố mẹ không có khả năng để giúp đỡ con nếu con làm mẹ vào thời điểm này. Hãy xem đây là bài học trong tình cảm và làm lại cuộc đời mới, con ạ! – Mẹ tôi vừa khóc vừa nói.
Lúc đó, tình yêu của anh quá lớn trong tôi, từ trong sâu thẳm tôi vẫn nghĩ rằng mình nên sinh con ra. Biết đâu sau này nhìn thấy con, anh sẽ không đành lòng bỏ nó và tìm về đoàn tụ với hai mẹ con. Ý nghĩ đứa con sẽ níu kéo tình yêu của anh quay lại khiến tôi bỏ qua sự van nài của mẹ, sự dọa dẫm của bố và các anh chị rằng nếu làm gái không chồng mà có con thì đừng có mong về nhà. Tôi cũng không nghĩ đến những khó khăn vất vả khi một mình sinh và nuôi con.
Tốt nghiệp Đại học xong, tôi không trở về nhà, nói đúng hơn là không dám quay về nhà mà cùng cô bạn học cũ thuê nhà để sống. Trong thời gian chờ xin việc, tôi đi làm thêm ở chỗ làm cũ thời sinh viên. Biết được hoàn cảnh của tôi, ai cũng ái ngại. Họ bảo tôi “điếc không sợ súng” vì làm mẹ đơn thân không hề đơn giản. Lúc ấy, tôi không nghĩ nhiều như họ, mà chỉ mong đến ngày sinh con ra thật nhanh rồi mang đến để anh nhìn con. Tình cha con sẽ khiến tình yêu của anh “sống lại”, gia đình nhỏ của tôi sẽ đoàn tụ sống hạnh phúc bên nhau.
Dựa vào niềm tin của mình, tôi chấp nhận mọi khó khăn thiếu thốn, thậm chí là sự vất vả thiếu trước thụt sau. Thu nhập của công việc làm thêm tạm thời chỉ đủ để tôi đóng góp tiền thuê nhà, tiền ăn với bạn. Khoản tích lũy để sinh con, tôi không đủ sức nghĩ đến.
Thấy vậy, cô bạn cùng phòng vận động mọi người hỗ trợ giúp tôi một ít để có tiền sinh nở. Đồ dùng sơ sinh của con cũng đều do bạn bè xin đồ cũ của người thân mang đến cho. Ngày sinh con, tôi mới bắt đầu hiểu được ý nghĩa thật sự của việc làm mẹ đơn thân là như thế nào. Mấy ngày nằm viện, mẹ con tôi hầu như chỉ trông chờ vào sự chăm sóc của cô bạn cùng phòng…
Bố mẹ, người thân vì giận đứa con gái cứng đầu làm mất thể diện của gia đình nên chẳng ai tìm đến. Nhiều lần nước mắt tôi rơi lã chã khi nhìn con người ta sinh ra đã được bố cưng nựng, ẵm bồng yêu thương, ông bà nội ngoại quấn quýt không rời. Còn con trai tôi như biết thân biết phận nằm lẻ loi, nép bên cạnh mẹ, đến khóc cũng không dám khóc như những đứa trẻ khác…
Sinh con xong, tôi bế con đi tìm anh nhưng vô vọng. Anh cố tình “biến mất” không để lại bất kì dấu vết nào. Tôi cũng làm liều bế con về bên nội để mong ông bà vì đứa cháu mà gọi con trai quay về nhận vợ nhận con. Nhưng một lần nữa họ bảo nếu tôi không nuôi con thì “trả cháu” cho họ, còn nếu không thì hãy tự nuôi nó, họ không liên quan gì.
Tôi không thể mất con, sống chết thế nào mẹ con cũng ở cùng nhau. Vậy là bất đắc dĩ tôi buộc phải làm mẹ đơn thân đúng nghĩa. Vì không chuẩn bị sẵn sàng cho việc này nên tôi hoàn toàn bị động với thiên chức của mình. Từ việc cho con bú, tắm cho con, rồi con ốm đau phải xoay sở, đó thật sự là những chuỗi ngày kinh hoàng…
Bạn bè chỉ hỗ trợ một phần nhỏ còn lại tự bản thân tôi phải lo lắng hết. Cũng may, sau đó tôi xin được một chân làm văn thư trong công ty điện toán, công việc tương đối ổn định và không vất vả lắm nên có đủ tiền để hai mẹ con tằn tiện sống qua ngày. Nhưng sự tằn tiện ấy trở nên khó khăn, túng bấn mỗi khi con bị ốm đau phải vào viện. Từ ngày có con, tôi trở thành người phụ nữ đa năng, nhận làm thêm bất kể giờ giấc để kiếm tiền. Mỗi lần thấy mệt trong người, tôi vội vàng uống thuốc ngay vì lo sợ mình sẽ ốm đau. Bởi tôi biết rõ nếu mình ốm thì không ai lo cho con. Bên cạnh đó, nếu tôi ngừng làm việc ngày nào là ngày đó mẹ con tôi không biết lấy gì để sống. Mới chỉ 24 tuổi nhưng tôi chẳng khác gì phụ nữ ngoài 30 bởi sự vất vả lo toan với cuộc sống làm mẹ đơn thân mà tôi đã chọn.
Những tối sau khi xong việc, tôi lên mạng tìm hiểu thông tin và xin gia nhập vào hội làm mẹ đơn thân để học hỏi thêm kinh nghiệm sống. Và tôi nhận ra, những người chủ động làm mẹ đơn thân thường chuẩn bị sẵn sàng về kinh tế, tâm lý nên họ sống rất thoải mái. Còn những người phải làm mẹ đơn thân bất đắc dĩ vì suy nghĩ sai lầm, nông nổi, cố chấp thì cuộc sống sẽ vô vàn khó khăn vất vả. Không chỉ có họ, đứa con cũng bị thiệt thòi theo. Bởi cho đến lúc này, tôi vẫn không biết phải làm thế nào để trả lời những câu hỏi của con sau này như: “Bố con ở đâu? Bố con là ai? Sao bố không sống cùng con mình? Sao con chẳng có ông bà nội, ông bà ngoại yêu thương, đưa đón, mua quà như các bạn…?”.
Giờ thì tôi thấm thía bài học rằng: Đừng bao giờ làm mẹ đơn thân chỉ vì sự ích kỷ của riêng mình. Bởi những tổn thương sau này của con mà tôi đã gián tiếp tạo ra sẽ vô cùng lớn và dù có cố gắng thế nào tôi cũng không thể bù đắp nổi.
Theo bestie