Chính vì việc mẹ đơn thân “tự nhiên thành mốt” và được tung hê nhiệt tình nên ý thức và quyết tâm gìn giữ hoặc đấu tranh cho hạnh phúc gia đình của các chị em cũng bị… lung lay.
- Đàn bà ơi! Làm mẹ đơn thân thì đã sao…
- Làm mẹ đơn thân sướng gì…
- Hạnh phúc ngọt ngào của mẹ đơn thân cùng 3 con nhỏ
Có lẽ chưa khi nào, xã hội Việt Nam bao dung và cởi mở với một lực lượng đang ngày càng lớn mạnh của những mẹ đơn thân như hiện nay.
Cả chủ động và bị động, những người phụ nữ này đang tác động đáng kể vào việc thay đổi cái nhìn quen thuộc của xã hội về hạnh phúc trong hôn nhân.
Nhiều chị đã chuyển “bị động đơn thân” sang “chủ động đơn thân”. Ảnh minh họa.
Chủ động đơn thân là ngay từ đầu một số phụ nữ đã xác định sẽ nuôi con một mình, có kế hoạch về việc “chọn giống”, dự trù kinh tế, được trang bị kiến thức nền tảng về việc chăm sóc và nuôi dưỡng một đứa trẻ trong điều kiện không có sự xuất hiện của người đàn ông nào với tư cách là cha của chúng. Ở nước ngoài, trường hợp này xảy ra khá nhiều và phát triển một cách hết sức bình thường.
Bị động đơn thân là “chả may” trở thành mẹ đơn thân: chồng mất, ly hôn, không có chồng (theo kiểu mối quan hệ không được xã hội công nhận), bị bỏ rơi…Đại loại là không hề muốn nhưng vẫn bị cuộc sống biến thành mẹ đơn thân.
Ở Việt Nam hiện nay, mẹ đơn thân theo kiểu bị động chiếm đến 90%. Trong số đó có rất nhiều người từ “bị động đơn thân” đã chuyển được sang thế “chủ động đơn thân” tức là sắp xếp một cuộc sống rất tốt, rất văn minh và thực sự hạnh phúc ngay cả khi cuộc đời dồn ép tưởng sắp…chết đến nơi.
Họ sắp xếp cuộc sống tốt, văn minh và hạnh phúc với lựa chọn “mẹ đơn thân” của mình.
Tuy nhiên, việc bây giờ đi đâu cũng gặp mẹ đơn thân (người trẻ nhất tôi gặp sinh năm 1997) và đặc biệt hơn là phong thái khiến dân tình choáng váng của một số mẹ khiến chúng ta không thể không suy nghĩ. Sự cởi mở của xã hội và sự mềm mại hơn của “miệng lưỡi thế gian” dường như được hiểu lệch lạc thành sự cổ xúy, khuyến khích phụ nữ “phấn đấu” trở thành mẹ đơn thân.
Đi đâu, tôi cũng hay gặp các bạn trẻ vỗ ngực “mẹ đơn thân”, tuyên ngôn chửi bới đàn ông, thực hành một cuộc sống kỳ cục như: trình bày việc mình hạnh phúc và tự do ra sao khi không lấy chồng, lập hội với nhau rồi tối ngày lên bar sàn, làm mẹ nhưng vẫn phải “cool” và chơi cho… bõ tuổi trẻ. Hoặc họ lên facebook than thở về việc nuôi con một mình để làm màu làm mè, lấy le với thiên hạ hoặc cho rằng phải làm mẹ đơn thân thì mới thuộc hàng “có máu mặt”, đám trẻ ranh mới nể. Mình có cảm giác như cái mác “mẹ đơn thân” được họ dùng như một tấm huy chương trên ngực áo, là cái đáng tự hào, đáng để “nể” trong xã hội hiện đại rồ dại này.
Chính vì việc mẹ đơn thân “tự nhiên thành mốt” và được tung hê nhiệt tình nên ý thức và quyết tâm gìn giữ hoặc đấu tranh cho hạnh phúc gia đình của các chị em cũng bị… lung lay, triệt tiêu. Tôi đã vô cùng hoang mang và thực sự lo sợ khi nhận được những tin nhắn như: “Chị ơi, em giải tán thằng đấy rồi, em không chịu được, trước kia em còn sợ chẳng nuôi con được một mình rồi hàng xóm dị nghị, chứ bây giờ em chẳng cần nữa, em thấy sống như chị còn vui hơn”.
Gần đây đọc các bài phỏng vấn một vài người mẹ đơn thân nổi tiếng, tôi thấy phóng viên đều có một câu hỏi rất giống nhau: Chị cảm thấy thế nào khi trở thành một hình mẫu điển hình cho việc phụ nữ mạnh mẽ dũng cảm khi ly hôn và nuôi con một mình, là động lực cho rất nhiều phụ nữ quyết tâm hơn trong việc khẳng định giá trị bản thân?.
Chẳng ai muốn mình trở thành một “super woman”, một mẹ đơn thân đầy nỗi buồn khi nuôi con một mình
Trời đất, điển hình cái gì chứ? Ai muốn đi nuôi con một mình cho cực? Việc trở thành mẹ đơn thân không phải để đi khoe với toàn thiên hạ, nhiều lúc phải thừa nhận rằng đó là một thất bại mà chúng ta không làm cách nào tránh né được. Thế nhưng, mẹ đơn thân vẫn phải sống, nhìn xuống vẫn thấy đôi mắt trẻ con long lanh ngước lên nhìn mình thì mình vẫn phải đương đầu ra mà sống, mà kiếm tiền, mà làm cho bản thân đỡ buồn đã.
Hơn nữa, theo quan điểm của mình thì nuôi một đứa trẻ là việc chúng ta không nên làm một mình trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Phụ nữ sau khi ly hôn không nên tự quy trách nhiệm nặng nề cho bản thân về việc “một mình nuôi con”. Đó là thiệt thòi cho đứa trẻ chứ không phải là chứng minh cho sự tháo vát và mạnh mẽ của bạn. Mọi đứa trẻ đều cần sự chăm sóc và dạy dỗ của cha và mẹ ngay cả khi cả hai không còn ở bên nhau. Không thiếu cách để chúng ta đáp ứng được điều đó cho chúng mà không cần phải duy trì một cuộc hôn nhân tồi tệ.
Đừng nên biến gia đình trở thành vỏ bọc cho những bất ổn về hôn nhân. Nhưng cũng đừng ảo tưởng về cái mác “mẹ đơn thân” mà không hiểu rằng chiếc huân chương trên ngực áo ấy là một bộ sưu tập những nỗi đau mà chúng ta phải cố gắng vượt qua.
Theo phununew