Medonthan – Dưới tầng tầng lớp lớp những định kiến xã hội, người phụ nữ cũng cần có những khoảnh khắc “bừng tỉnh” như thế nếu không muốn phải sống một kiểu đời u hoài và tuyệt vọng. Hãy nghe những tiếng nói thành thật nhất trong sâu thẳm của mình để biết thức dậy những đam mê, những khát khao, những lý tưởng sống.
- Hạnh phúc không phải lúc nào cũng ngọt ngào…
- Muốn hạnh phúc đừng làm phụ nữ đảm đang
- Đàn bà khổ vì… ôm khổ vào thân
Đàn bà ngồi chờ chồng…Bao nhiêu là đủ?
Chi, bạn gái thời học phổ thông của tôi, là một hot blogger. Vào cái thời mà mỹ phẩm ngoại nhập và các trào lưu làm đẹp chưa rầm rộ, Chi đã là một “từ điển sống” về các thương hiệu, các công thức chăm sóc da.
Khả năng ngoại ngữ cùng niềm đam mê khiến Chi đắm chìm trong những diễn đàn làm đẹp nước ngoài, dịch, rồi đăng lên blog cùng những gợi ý, rủ rê, khuyên nhủ và thúc bách chị em “phải làm đẹp”.
Những bài viết vụn vặt về những việc làm trong ngày hay những chia sẻ nhỏ về quan điểm sống, về giấc mơ được làm một người phụ nữ độc lập của cô được chị em chờ đọc, rồi xuýt xoa đồng cảm. Ngoài thế giới của mỹ phẩm và blog, Chi vừa kiếm tiền vừa đi học, mà môn nào cũng giỏi, rồi đậu đại học như… chơi.
Khi mọi thứ đang rất logic với giấc mơ tự lập, năm 20 tuổi, cô bất ngờ kết hôn (Ảnh minh họa)
Vào đại học, ngoài dạy kèm, Chi còn viết báo, viết quảng cáo cho các nhãn hàng. Khi mọi thứ đang rất logic với giấc mơ tự lập, năm 20 tuổi, cô bất ngờ kết hôn. Việc học dừng lại giữa chừng vì những chuyến công tác nước ngoài cùng chồng, những chia sẻ của Chi chuyển sang chuyện chăm sóc gia đình, từ miếng thịt, khóm hoa, đến cả chuyện nội y, giường chiếu.
Hình ảnh nhà cửa, thức ăn, bếp núc và những chuyến du lịch gia đình Chi chia sẻ trên mạng xã hội đều thể hiện một đời sống tươi mới, bình thản, thanh tao. Đó là thời facebook bắt đầu rộ.
Những hình ảnh ngọt ngào, những lời tha thiết về bạn đời, về tình yêu, hôn nhân; hay cả những mẩu đối thoại ngắn với chị bán rau, anh giao gạo, giao nước cũng trở thành đề tài để Chi chia sẻ, làm dậy lên giấc mơ gia đình trong bao cô gái.
Chi vừa tiếp tục xới, vừa bình thản nói: “Chắc mình sẽ ly hôn” (Ảnh minh họa)
Thế giới yên bình, viên mãn đó của Chi tôi cũng ghé vài lần, bằng những bữa cơm nhà cô tỉ mẩn bày biện trong những ngày chồng đi công tác. Một lần như thế, tôi thấy Chi ngồi trước mặt, xới một chén cơm, để xuống trước mặt tôi, rồi khi cầm chén của mình lên, Chi vừa tiếp tục xới, vừa bình thản nói: “Chắc mình sẽ ly hôn”.
Tâm trí nhanh chóng lục lại những lần gặp gỡ gần đây nhất, tôi không tìm ra một tín hiệu nào của sự đổ vỡ. Chi vẫn tiếp tục nói, giọng càng lúc càng chắc chắn: “Mình phải đi làm, mình không sống hoài vậy được”.
Bữa ăn chưa kịp bắt đầu đã dừng lại. Chi khóc, giống như đây là lần đầu tiên cô khóc cho đổ vỡ này. Nhưng không phải.
Chi kể, những ngày gần đây, tức một năm sau ngày cưới, có những ngày mang xách từng túi thức ăn mua từ siêu thị về, bước vào thang máy, cô lại ngồi bệt xuống sàn, bật khóc. “Khoảng 10g30, cái giờ mình đi siêu thị về, cả chung cư này chẳng ai ở nhà mà vào thang máy, họ đi làm hết rồi, còn mình thì tha hồ khóc” – Chi nói.
Tôi nỗ lực tìm hiểu xem chồng của Chi đã làm gì sai. Yêu nhau từ khi Chi còn là sinh viên, anh đã ngoài 30, thành đạt; cảm thấy đủ đầy tin tưởng và yêu thương, Chi quyết định lấy gia đình làm sự nghiệp. Cô đã thành công rực rỡ, khi nhà cửa luôn ấm cúng, tinh tươm, chồng khỏe mạnh, thăng tiến.
Nhưng những dự định đó, giấc mơ đó, đam mê đó… đã không rời bỏ Chi (Ảnh minh họa)
Có điều, ngày quyết định kết hôn, Chi đã không nhận ra có một cam kết ngầm rằng cô sẽ không làm việc gì khác, ngoài nội trợ. Vậy nên, khi Chi định nhận vài dự án quảng cáo nhỏ về làm thì đành gác lại vì anh phản đối. “Mọi thứ đang ổn, tiền không thiếu, em có thể thoải mái làm đẹp, mua sắm, và… dành dụm sức khỏe để sinh con”. Mỗi lần nghe vậy, Chi lại dẹp bỏ ý định.
Nhưng những dự định đó, giấc mơ đó, đam mê đó… đã không rời bỏ Chi. Có những đêm bên chồng, cùng bàn về kế hoạch sinh con, mua thêm miếng đất ở ngoại ô để xây nhà, câu nói quen thuộc lại vang lên trong Chi: “Rồi còn gì nữa? Chỉ có vậy thôi sao?”.
Mỗi lần gặp một người bạn hay một đồng môn cũ, dẫu biết bạn bè đang nhìn vào tổ ấm nhiều lần ngăn cản bất thành. Những người từng nghi ngờ về hạnh phúc của cô, giờ đem điều đó ra giễu nhại: “Cuối cùng cũng hiện nguyên hình một con đàn bà tham vọng”. Theo họ, lỗi lầm là của Chi trọn vẹn, cô hoàn toàn có thể cứu vãn hôn nhân, chỉ cần thôi “nổi loạn”.
Những ngày rệu rã sau cùng, Chi hay nhận được điện thoại của mẹ chồng. Trong cuộc gọi đường dài Bắc Nam, bà nhắc đi nhắc lại “làm phụ nữ phải biết đủ, biết hy sinh, biết giữ lấy hạnh phúc chính yếu của đời mình”.
Người phụ nữ từng hạnh phúc chứng kiến con trai mình nên duyên cùng một cô gái trẻ đẹp, thông minh – giờ không cam lòng trước nguy cơ tan tành niềm hạnh phúc ấy. Không riêng mẹ chồng Chi, hai chữ “biết đủ”, “biết hài lòng” lặp đi lặp lại trong mọi lời khuyên can, của mọi người lớn.
Bao nhiêu là đủ? Và có một cảnh giới nào là thực sự “đủ” cho mọi người phụ nữ trên đời không? Hẳn nhiên, “biết đủ” là một trạng thái cần có của một người hạnh phúc. Nhưng ranh giới mong manh giữa đủ – chưa đủ, và giới hạn của sự đủ đầy giữa từng người khác nhau mới chính là cái bẫy giăng mắc bao bi kịch.
Ai cũng khuyên cô “Là phụ nữ, chỉ cần gia đình êm ấm thì đủ rồi” (Ảnh minh họa)
Tôi cũng biết một chữ “đủ” quen thuộc, trong câu nói: “Là phụ nữ, chỉ cần gia đình êm ấm thì đủ rồi”. Đương nhiên, vẫn có những người phụ nữ chỉ cần nhìn thấy sự ấm êm trong gia đình đã thực sự mãn nguyện.
Thật may mắn khi đó là lựa chọn, là xu hướng tự nhiên của họ; chứ không phải một công cuộc sửa mình, gọt giũa và đè nén mình cho phù hợp với vai trò nội trợ, như một “lý tưởng” – “lý tưởng của phụ nữ”. Còn nếu phụ nữ khao khát một điều gì đó khác, ngoài gia đình, thì sao?
Đàn bà ngồi chờ chồng là hạnh phúc?
“Đàn bà tham vọng ắt bất hạnh”, đó là lời một người đàn ông tôi quen. Anh nói như tổng kết một hiện thực. Tôi tin điều đó. Nhưng tôi không tin có quy luật “đàn bà nếu tham vọng thì dĩ nhiên/buộc phải bất hạnh”.
Việc dùng tiêu chí hôn nhân – gia đình để định nghĩa hay định vị một người phụ nữ, trước khi là một bất công, đã là một thiếu sót, sai lầm. Bởi, phụ nữ, họ phải là họ, là một phụ nữ, là một con người – với đầy đủ mọi nghĩa, mọi năng lực, đam mê và lựa chọn của họ.
Và “làm vợ, làm mẹ” chỉ là một nét nghĩa trong đó thôi. Vậy mà chị bạn của tôi, vào cái ngày quyết định trì hoãn kết hôn để ở lại Việt Nam, tiếp tục làm công việc mình đam mê đã phải gánh chịu bao phán xét nặng nề.
Yêu nhau từ thời chị là một tu nghiệp sinh, hết khóa, chị về Việt Nam, để lại lời hẹn “sẽ lại sang Mỹ với anh” sau vài năm cống hiến cho cơ quan đã đưa chị đi tu nghiệp.
Mọi thứ diễn ra suôn sẻ, những cột mốc anh chị vạch ra đều hoàn thành, nhưng khi gia đình hai bên đang chuẩn bị đám cưới, chị bắt đầu hoảng loạn. Anh hay nói, những công việc của chị luôn đòi hỏi thời gian và khả năng chịu áp lực lớn, không phù hợp với phụ nữ có gia đình.
Hãy nghe những tiếng nói thành thật nhất trong sâu thẳm của mình để biết thức dậy những đam mê, những khát khao, những lý tưởng sống (Ảnh minh họa)
Cuộc sống ở Mỹ theo viễn cảnh anh vạch ra là chồng kiếm tiền, vợ ở nhà chăm lo gia đình, có thể nhận làm một việc nhẹ nhàng nào đó. Chị đã thỏa hiệp cho đến khi hiện thực ấy gần kề.
Sau một tháng dằn vặt, cuối cùng, chị quyết định hoãn đám cưới, chờ một sự thu xếp trọn vẹn hơn cho cả tình yêu và đam mê. Vì rằng, “chị không phải kiểu phụ nữ có thể ở nhà chờ đến 6g chiều để chạy ra ôm hôn chồng”.
Những phán quyết chị nghe được thời điểm đó là: “Rồi mày/ em/chị sẽ nghĩ khác đi, sẽ nhận ra điều gì là quan trọng!”. Vậy đó, khi quyết định theo đuổi đam mê ở cái tuổi mà theo lẽ thường phải yên bề gia thất, người ta lập tức trở thành người phụ nữ thiếu chín chắn, chưa trưởng thành.
Trong một buổi trò chuyện về giới mới đây ở Đại học Hoa Sen, một người tham dự đã nói: “Khát khao thể hiện năng lực của một người phụ nữ đã thỏa hiệp giống như nàng công chúa ngủ trong rừng; chỉ cần một nụ hôn, sẽ bừng tỉnh”.
Dưới tầng tầng lớp lớp những định kiến xã hội, người phụ nữ cũng cần có những khoảnh khắc “bừng tỉnh” như thế nếu không muốn phải sống một kiểu đời u hoài và tuyệt vọng. Hãy nghe những tiếng nói thành thật nhất trong sâu thẳm của mình để biết thức dậy những đam mê, những khát khao, những lý tưởng sống.
Và những người xung quanh, xin ngừng lại đắn đo trước khi áp đặt cái nhìn theo quán tính xã hội, để tránh can thiệp từ ngấm ngầm tới thô bạo những kiếp đàn bà.
Medonthan theo phunu