Người ta lựa chọn sống đơn thân khi cuộc hôn nhân không thể cứu vãn được nữa. Người ta chỉ làm mẹ đơn thân khi họ quá bi đát, không tìm được người cùng nâng khăn sửa túi để dựa vào.
- Cuộc tình đẫm nước mắt của mẹ đơn thân 9x
- Tại sao ngày càng có nhiều phụ nữ muốn ‘được’ làm mẹ đơn thân?
- Điều khó nhất khi làm mẹ đơn thân là gì?
Những người mẹ đơn thân hiểu việc thiếu vắng bóng dáng của người cha trong gia đình thì con mình khổ biết bao nhiêu, họ nuôi con một mình vất vả, cay đắng đến nhường nào. |
Gửi các cô, các chị, các em đã, đang và có ý định làm mẹ đơn thân, hay nói một cách Tây hóa là “single mom”!
Tôi là một người đàn ông, cũng là một người bố, tôi biết khi giãi bày những điều này, chắc chắn các mẹ, các cô, các chị, các em sẽ cho rằng tôi là một gã đàn ông lắm lời. Nhưng vì thấy chướng tai gai mắt quá nên tôi buộc lòng phải nói. Thế nên, các cô – chị – em có bức xúc, bực mình cứ thoải mái ném gạch đá, tôi sẵn sàng nhận.
Làm mẹ đơn thân hay nói cho nó Tây là single mom – chỉ việc một người phụ nữ tự sinh con và tự nuôi con không cần có đàn ông bên cạnh. Vâng, các chị cứ việc thôi: thụ tinh nhân tạo, xin con kiểu truyền thống hay bất cứ kiểu gì đi chăng nữa đó cũng là việc và quyền của các chị, nhưng xin đừng tự vỗ ngực mà rằng “Tôi đây là mẹ đơn thân, single mom chính hiệu đấy. Tôi có thể tự nuôi con một mình chẳng cần đàn ông cho vướng chân!”
Mấy năm trở lại đây, “làm mẹ đơn thân” “bị” biến thành trào lưu của phụ nữ Việt. Tôi có thể bắt gặp ngay một bài hướng dẫn “Cách để trở thành mẹ đơn thân hoàn hảo” khi ghé thăm một trang mạng xã hội, xem một ngôi sao màn ảnh tự hào làm tròn trách nhiệm vừa là mẹ, vừa là cha với đứa con của mình ngay khi kích chuột vào một trang mạng bất kỳ; hoặc bật ti vi lên nghe câu chuyện một bà mẹ đơn thân khoe “chiến tích” một mình nuôi con.
Nào là “vất vả lắm nhưng tôi hạnh phúc vì mình không cần một người đàn ông”, nào rằng “tôi một mình từ lúc mang bầu, đi đẻ và đến bây giờ vẫn một mình, không cần bố nó, con tôi vẫn hạnh phúc…”
Xin lỗi, nghe xong, tôi là đàn ông (không hề có chút gì là tự ái đâu nhé) chỉ muốn chỉ thẳng vào các cô mà rằng, “Các cô thấy hạnh phúc, các cô thấy tự hào, nhưng con các cô có hạnh phúc thực sự không? Ai dám đảm bảo con cái các cô sẽ vui sướng, hạnh phúc khi bị bạn bè trêu chọc là đứa không cha; nó sẽ cảm thấy thế nào khi ngày ngày chứng kiến bạn bè được bố đưa đón đi học còn nó không hề thấy bóng dáng người đàn ông nào để được gọi là bố; nó sẽ hạnh phúc hay tủi thân đây?”. Tôi đồ rằng, các cô hạnh phúc vì bản thân các cô chứ đâu phải cho con các cô; hay cũng chỉ là để tỏ vẻ “ta đây mạnh mẽ lắm, ta đây có thể tự sống thoải mái, vui vẻ không cần đàn ông”?
Các cô cứ sung sướng mà tự hào là mẹ đơn thân đi. Một ngày con các cô hỏi “Bố là ai? Bố ở đâu?”, thử xem các cô có hạnh phúc mà trả lời chúng nó được không. Ai dám đảm bảo chúng nó không có bố sẽ không buồn, không lạc lõng với bạn bè chúng. Các cô đâu phải là chúng mà dám khẳng định chúng vẫn ổn, vẫn hạnh phúc khi không có bố.
Đành rằng, đứa trẻ nào sinh ra rồi cũng sẽ tự thích nghi với hoàn cảnh của mình, nhưng việc tước bỏ quyền có cha mẹ đầy đủ thì tôi thấy đó chỉ là vì “cái tôi vĩ đại” của các cô mà thôi.
Theo tinku