Bài dự thi 8/3
Medonthan.net – Với mẹ con là hạnh phúc, là điều tuyệt vời nhất!
Con gái!
Mẹ thật sự thấy hạnh phúc khi có con trong đời. Bây giờ, mẹ nhìn con say giấc mẹ lại nhớ những ngày tháng con còn trong bụng mẹ.
Con biết không? Ngày mẹ biết mình có con, mẹ đã rất bất ngờ. Cảm giác lúc ấy mẹ không biết diễn tả ra sao, vừa vui mừng nhưng cũng vô cùng lo sợ. Mẹ mừng vì mẹ sắp được làm mẹ. Mẹ sợ vì mẹ không biết mẹ có bảo vệ được con không, nếu ông bà ngoại biết mẹ có con mà chưa chồng; sợ rằng khi sinh con ra mẹ chưa thể cho con những điều tốt đẹp nhất.
>>> Xem thêm: Thư gởi con gái của một người mẹ đơn thân hạnh phúc
Mẹ xin lỗi! Mẹ đã rất đau lòng khi từng có ý định từ bỏ con chỉ vì 2 chữ…tương lai. Nhưng …mẹ đã suy nghĩ rất nhiều, mẹ có học tốt, kiếm được nhiều tiền, trở thành người có địa vị trong xã hội thì đã làm sao khi lương tâm mẹ sẽ luôn phải day dứt, dằn vặt vì tội lỗi mà mình gây ra cho con. Và…mẹ đã quyết định giữ con gái yêu của mẹ ở bên cạnh, cố gắng nuôi dưỡng con thật tốt và chờ ngày con chào đời.
Những ngày con còn trong bụng mẹ, con rất hiếu động nhưng cũng rất ngoan ngoãn không hành mẹ phải nghén hay mệt mỏi gì nhiều. Mỗi tháng đi kiểm tra sức khỏe tuy chỉ có một mình tự bắt xe buýt, tự mình chuẩn bị mọi thứ và phải chờ đợi rất lâu mới đến lượt mình, nhưng mẹ không thấy mệt cũng không thấy buồn lòng. Ngược lại, mẹ còn cảm thấy rất vui vì mỗi lần như vậy mẹ nhìn thấy kết quả mẹ biết con gái của mẹ rất khỏe mạnh và đang phát triển rất tốt.
Rồi những ngày chờ đợi cũng trôi qua, con được 38 tuần tuổi.
Gần đến ngày sinh, Bs bảo nước ối mẹ ít nên cần đến bệnh viện kiểm tra lại, sợ rằng phải đẻ mổ bắt con vì để lâu con có thể bị ngạt. Mẹ còn nhớ, hôm đó là chủ Nhật. Bs có ca trực nên bảo mẹ đến siêu âm. Mẹ cũng sợ sẽ sinh con vào hôm đó nên mẹ chuẩn bị sẵn đồ cần mang theo, sáng chẳng dám ăn gì chỉ uống vội ly sữa rồi đi. Đến bệnh viện, mẹ phải đợi đến trưa vì Bs có ca mổ đột xuất. Đói lắm nhưng chẳng dám ăn, phần vì sợ Bs trở lại mà không gặp được, phần khác lại lo ăn rồi nếu phải mổ lại phải chờ đợi mất thời gian. Đến trưa siêu âm xong Bs bảo nhập viện, 21h vào phòng mổ. Lúc đó, mẹ vừa mừng vừa lo, hồi hộp chờ đến lúc con chào đời.
Đến giờ vào phòng mổ, nơi đó lạnh lẽo, mẹ thì cứ rung cầm cập, răng mẹ cứ đánh vào nhau kêu lên thành tiếng. Gây tê xong mẹ chẳng còn cảm giác, chỉ biết là có người đang cố sức mở rộng cái bụng của mình ra. Rồi mẹ nghe Bs nói thấy tóc con rồi, nhưng con nghịch lắm chẳng chịu để Bs bế ra. Một Bs một anh hộ lý mà chưa được phải gọi thêm người nữa vào giúp, cứ tưởng con nằm lì chờ thêm người thứ tư đến giúp thì mẹ nghe tiếng con khóc. Con gái mẹ chịu ra gặp mẹ rồi. Mất máu nên người cứ lờ đờ, không nhìn rõ mặt con mà chỉ thấy tóc con đen mung, con đang cử động trên tay cô y tá.
21h45 mẹ ra phòng hồi sức mong cho đến sáng được gặp con. Đêm ấy sao mà dài lắm! Hết thuốc tê người mẹ đau, đau đến muốn khóc, không ngủ được tí nào nhưng cũng cố gắng nhúc nhích từng chút một để mau chóng khỏe lại mà gặp con. Cứ tưởng tượng ra khuôn mặt con sẽ đáng yêu lắm là mẹ quên ngay cái đau.
Sáng hôm sau, ra phòng tập thể đợi hồi lâu mẹ cũng gặp được con. Con gái mẹ sao mà…chẳng giống con gái, nhìn cứ như cu cậu nào, nhưng được cái xinh lắm! Rồi sau 4 ngày nằm viện hai mẹ con cũng được về nhà.
Mẹ con mình thật may mắn vì có ông bà ngoại yêu thương và che chở. Dù mẹ biết mẹ có lỗi rất nhiều nhưng ông bà vẫn cưu mang hai mẹ con mình.
Hai tháng đầu về nhà, con còn chưa ngon giấc, mẹ cũng chưa hết hẳn cái đau, hai mẹ con cứ vật lộn suốt. Nhiều lúc thấy con giật mình, rồi con khó chịu trong người mà khóc ngất lên, mẹ cũng muốn khóc theo, mẹ dỗ con đủ kiểu rồi hai mẹ con mệt nhoài lăn ra ngủ lúc nào không hay. Rồi lần đầu con biết cười, con ê a nói chuyện đáng yêu vô cùng. Đến giờ con gần 4 tháng rồi. Con cười nhiều hơn, ngủ cũng ngoan hơn.
Ở nhà ai cũng coi con như báu vật. Nhất là ông ngoại,mẹ biết ông còn buồn còn giận mẹ nhiều nhưng nhìn ông chơi đùa với con mẹ cảm nhận được ông thật sự rất yêu con. Mẹ cũng nhìn thấy con gái mẹ rất biết nịnh ông, vì mỗi lần nghe tiếng ông con đều ê a và ngoái đầu tìm kiếm, thấy mặt ông con còn cười rất tươi.
Mẹ cũng yêu con. Con là hạnh phúc mà lâu nay mẹ vẫn hay kiếm tìm. Từ giây phút con có mặt trong cuộc đời của mẹ, mẹ đã tự hứa với lòng -lời hứa đầu tiên trong cuộc đời mẹ ( ngay cả khi yêu ai mẹ cũng chưa dám hứa hẹn điều gì).
Mẹ hứa: Dù mẹ có phải vất vả đến đâu cũng không để con thiếu thốn tình yêu thương của mẹ. Dù mẹ có phải ăn không ngon, mặc không đẹp cũng không để con cảm thấy mình chịu thiệt thòi.
>>> Xem thêm: Chỉ cần thấy con khôn lớn- khỏe- ngoan là muộn phiền sẽ trôi đi hết
Mẹ yêu con. Mẹ mong con gái của mẹ lớn lên sẽ luôn khỏe mạnh, thông minh, xinh đẹp và hạnh phúc.
Tác giả : Mẹ Văn Võ Phương Quyên, 23 tuổi.
Con gái gần 4 tháng tuổi.
@Medonthan