Ngay từ khi mới đang là học sinh mình đã rất ghét cái cs gia đình mà bố đánh mẹ, chồng đánh vợ. Nên khi lớn lên mình luôn sợ điều đó, sợ mình tin nhầm người và trao thân nhầm chỗ. Mình đã nỗ lực học tập để có công việc ổn định những tưởng như vậy sẽ có thể làm chủ đựơc cuộc sống của mình.
Nhưng mình đã sai, mình có một đứa con đã 5 tuổi chuẩn bị bước vào trường tiểu học, cái tuổi mà như những đứa trẻ khác nó chỉ: thích là đòi, đói là ăn nhưng nó đã không có được quyền đó.
Mỗi khi muốn ăn một thứ gì nó hỏi : mẹ ơi! Mẹ còn tiền không? Mẹ còn, sao thế con? Con muốn mua cái kia, con muốn ăn cái này nhưng mẹ không phải mua nhiều đâu vì con cũng không thèm lắm mẹ ạ. Một đứa trẻ đáng lẽ nó chưa phải nghĩ đến gánh nặng cuộc sống nhưng nó đã phải suy nghĩ. Thương con đến thắt ruột. Tự nhủ với bản thân sẽ làm mọi thứ, mọi công việc kiếm cho được những đồng tiền trong sạch để nuôi con. Hôm qua, hôm nay, ngày mai chưa có gì thì ngày kia, ngày kìa ngày sau nữa lại cố gắng cố làm sao để con không phải khổ
Nói đến đây mình mới lại kể.
Bố cháu hơn mẹ 6 tuổi nhưng cái kiểu sống là: Bố mẹ, anh chị, em chỉ có một. Còn vợ chết lại có vợ khác. Vậy nên dù đúng dù sai về vợ là phải thẳng tay mà đánh. Đau lắm kể với chị chồng: chị bảo loại đàn bà không biết sống thì nó đánh, chết tao không bênh được.
Thế rồi mọi chuyện vỡ lở, chồng đánh mình đau quá. Con nhìn thấu nó hoảng, may lúc đó mẹ mình gọi điện thoại mình lôi ra và nói: Mẹ bảo Ba đón con với cả họ nhà mình lên đón mình về nhà đã tròn một năm rồi nhưng chỉ khi nào con mình nói muốn về ông bà nội hay là con muốn về. Bố thì nó về chứ chẳng bao giờ. Bố nó thò mặt xuống đón con.
Đúng là: con gái như hạt mưa sa
cfsmedonthan