Đã khuya rồi mà em không thể ngủ được. Đọc các confession các mẹ gửi mà em buồn lắm. Có quá nhiều bạn trẻ như em (em sinh năm 1991), nhỏ tuổi hơn em họ còn suy nghĩ quá đơn giản rằng yêu là trao hết mình để rồi mang bầu, để phải hứng chịu bao lời cay đắng của miệng lưỡi thế gian, để mất đi cả 1 tương lai.

(Hình minh họa)
>> Bài liên quan:
Làm mẹ đơn thân với những dị nghị tôi vẫn sống thẳng lưng
Làm mẹ đơn thân không dễ dàng đan xen hạnh phúc và khổ đau
Bao nhiêu bài học của các mẹ đi trước sao các bạn ấy không nhìn thấy, không suy ngẫm, còn cả những bạn đánh đổi cả con đường tươi sáng phía trước để đến với 1 người đã có gia đình. Đàn ông họ bạc bẽo lắm, em cũng đã lấy chồng, cũng sắp làm mẹ cũng từng viết tâm sự với các mẹ để chọn cho mình 1 lối đi. Nên em hiểu nỗi khổ mà các mẹ trải qua. Đã rất nhiều người khuyên em ( confession 1009) nên từ bỏ gia đình này để ra đi, để bảo vệ chính em và con em, cũng đã có người giới thiệu cho em các mái ấm để em nương tựa. Nhưng em lựa chọn ở lại cho đến bây giờ, không phải vì em không thể lo cho bản thân mình, không phải vì em ích kỷ không nghĩ cho con trai em. Mà vì nghĩ cho con em mới ở lại. Mẹ chồng em vẫn vậy, ngay cả khi em gần sinh bà ấy thậm chi còn không biết bao giờ em sinh dù ở trong một nhà. Chồng em vẫn vậy, vì nghe lời mẹ dù đúng dù sai cũng không phân biệt mà dằn vặt vợ.
Những gì đã trải qua em chưa bao giờ quên nhưng con em cần 1 gia đình, dù có khó khăn thế nào đi nữa em cũng sẽ như câm như điếc mà sống, chờ mẹ tròn con vuông, chờ 1 thời gian con cứng cáp nếu chồng em vẫn không thay đổi em mới lựa chọn sự ra đi. Bởi em biết nếu chỉ lo cho bản thân mình – em dư sức làm điều ấy, nếu cần sự giúp đỡ- em tin xã hội, người thân sẽ không bao giờ từ chối mẹ con em. Nhưng em không lựa chọn con đường ấy, mỗi khi vợ chồng mâu thuẫn em lại nghĩ đến những cái tốt của anh ấy, những khó khăn để 2 vợ chồng có thể đến được với nhau, đến cảm xúc của con trai nếu không sống cùng ba. Đó là tất cả động lực để em vượt qua tất cả. Đôi khi em cô đơn lắm, lạc lõng ngay giữa gia đình này nhưng nghĩ đến con em lại cố quên đi. Dần dần rồi em cũng quen những cảm xúc ấy và cố gắng được đến ngày hôm nay. Và bây giờ dù vẫn còn nhưng vợ chồng em đã ít mâu thuẫn hơn, chồng em những lúc bình tĩnh cũng đã biết lắng nghe hơn và đang mong chờ từng ngày để chào đón con trai em ra đời.
Với em chỉ ngần ấy là đủ chí ít sự cố gắng của em k là uổng phí. Em biết những gì em đã trải qua chưa là gì so với nhiều mẹ khác. Nhưng em rất mong một số mẹ đừng vội nghĩ đến làm mẹ đơn thân khi chưa tìm cách giải quyết vấn đề. Vợ chồng mới cưới không ai là không có những mâu thuẫn những bất đồng nhất là khi sống cùng gia đình chồng. Mẹ chồng nào cũng bảo thương con dâu như con gái nhưng 100 người có lẽ chỉ có 1. Vậy nên hãy cứ nghĩ mình vì tích đức cho con mà cố gắng các mẹ ạ, bởi biết đâu sau này khi chúng ta là mẹ chồng ta cũng sẽ như họ. Mẹ đơn thân chỉ là lựa chọn cuối cùng khi mọi thứ đã vượt qua giới hạn chịu đựng thôi các mẹ nhé.
Em chỉ mong tâm sự của em có thể giúp nhiều mẹ suy nghĩ thật kỹ trước khi quyết định ly hôn. Vì em tin ông trời không phụ lòng người các mẹ ạ!
Cfs gởi về medonthan